Hai tỳ nữ mang một cây đàn tranh và một chiếc ghế lên rồi lui xuống, Liễu Thanh dáng vẻ nhu thuận khụy gối cuối chào những người có mặt rồi ngồi xuống, bàn tay trắng trẻo thon thả đặt trên những sợi dây đàn, nhắm mắt hít một hơi sâu rồi bắt đầu cử động ngón tay, âm thanh du dương êm dịu vang lên giữa không gian vắng lặng
Cũng cùng lúc đó nàng đứng giữa điện, nhắm mắt thả hồn theo điệu nhạc làm mọi người nhíu mày xì xầm to nhỏ, sao nhạc đã lên mà nàng vẫn đứng trân trân đấy chứ! Là không biết làm gì hay là không muốn mất thể diện khi không biết múa đây
Đàn được một khắc, nàng chậm rãi mở mắt, hai tay cũng bắt đầu cử động nhịp nhàng theo điệu nhạc du dương, thân thể phối hợp với tay và chân thực hiện các động tác vừa mềm mại vừa dứt khoát làm người xem không thể dời mắt khỏi thân ảnh đang múa tựa như vị thần của thiên nhiên, vạt áo xanh chuyển động theo từng cái xoay người hay nhảy lên của nàng, mái tóc dài đen óng mượt trượt trên đầu vai nhỏ, từng cánh hoa được thêu trên thân váy lúc này tạo nên một khung cảnh vô cùng lộng lẫy, tựa như tiên nữ thanh cao thoát tục không quản sự đời, lại tựa như tinh linh của thiên nhiên đang giao hòa giữa rừng xanh
Đáng lý Tần Kha không hề chú ý đến những nữ nhân trên đại điện, tâm trí hắn lúc này đang nghĩ về nữ nhân đã cứu hắn.
Nhưng tiếng ồn ào về nữ nhân vẫn đứng bất động khi nhạc đã lên làm hắn chú ý, tầm mắt khẽ liếc lên đại điện rồi trừng mắt mà nhìn thân ảnh nhỏ đang đứng nơi đó
‘ ha, xa tận chân trời gần ngay trước mắt.
Ta huy động người tìm xung quanh vùng núi ấy lâu vậy mà vẫn không tìm được nàng, đến lúc sắp từ bỏ nàng lại xuất hiện ngay trước mặt! Đúng là định mệnh trêu ngươi'
Tiếng nhạc dần tăng nhịp, nhanh hơn, mạnh mẽ hơn, như một bản nhạc hào hùng trước khi khai trận.
Thân ảnh trên đại điện cũng tăng nhanh nhịp điệu, uyển chuyển theo từng tiếng đàn.
Nếu lúc nãy là một bản nhạc êm dịu làm thư thái đầu óc thì lúc này tựa như một bản tráng ca làm người người phấn khích như sắp được ra trận, sắp được đánh một cách thống khoái.
Những động tác đòi hỏi kỹ thuật và độ khó cao nàng đều hoàn thành một cách xuất sắc, lúc nhanh lúc chậm, không lệch nhịp hay bỏ lỡ bất kỳ nhịp nào, người xem được mở rộng tầm mắt, Liễu thừa tướng cũng ăn tâm và tự hào về hai nữ nhi của bản thân hơn
Tiếng đàn kết thúc, nàng cùng Liễu Thanh, cuối chào mọi người, bầu không khí bỗng nhiên trở nên im ắng lạ thường, nhưng sau đó người hoàn hồn đầu tiên bắt đầu vỗ tay kéo theo tinh thần đang lơ lửng của mọi người trở về thực tại.
Những lời khen không ngớt làm Liễu Thanh đỏ mặt tựa như xấu hổ mà tựa như e dè của thiếu nữ mới lớn, nàng thì vẫn một biểu cảm không đổi, ngẩn cao đầu nhận mọi lời khen không biết là thật lòng hay là ghen tị của mọi người
“ Liễu thừa tướng đúng là biết giấu nhân tài, hai nữ nhi đều giỏi đến vậy mà xem là ' thông thạo đôi chút' sao”
“ Để thái hậu chê cười rồi”
Liễu thừa tướng khiêm tốn trả lời.
Hôm nay hai nhi nữ đúng là cho ông mặt mũi không nhỏ a
Trước những lời bình phẩm thưởng thức của mọi người, Liễu Thanh cuối đầu che đi những đố kỵ trong mắt.
Rõ ràng nàng ta đã phải tập đàn từ hai tháng trước mới có thể đàn được bài ' tráng ca’ huyền thoại được mệnh danh là khó đàn và dễ sai tiết tấu.
Nhưng nàng sáng đi tối về không ngày nào rảnh để tập múa tại sao có thể múa tốt như vậy chứ! Nàng ta chính là không cam tâm
( tg: tên bài nhạc tráng ca này là em bịa đại đó)
Tiếp theo cũng như là phần cuối của việc tặng quà là bức tranh chữ nổi tiếng bị thất truyền hơn 300 năm qua được quốc sư dâng tặng.
Nàng khẽ nhìn qua nam nhân trung tuổi đứng giữa đại điện, lúc mới bắt đầu nàng có lướt qua ông ta nhưng không có thời gian xem xét, giờ nhìn kỹ mới thấy một việc bất ngờ a~: nam nhân hắc y cùng di nương thân yêu trong phủ tính kế nàng vậy mà là ông ta_ Trần quốc sư! Dù không chắc chắn 100% nhưng cũng chắc được 90% rồi.
Phải thử tên quốc sư này lại mới được, biết đâu lại tìm được điều gì thú vị trong các mối quan hệ của ông ta thì sao!
Hành động cung kính, lời nói cũng dùng kính ngữ nhưng ánh mắt đó lại đang tố cáo, bất mãn và ẩn nhẫn ấy....!nói không có tâm tư riêng có chết nàng cũng không tin!
Mọi việc vẫn suông sẻ, thái hậu cũng nhìn trúng vài nữ tử có thể tác hợp, gồm có nàng, Liễu Thanh và Trần Mộc Liên nữ nhi phủ quốc sư, bàn luận thỏa đáng, thái hậu lần nữa cất tiếng
“ Không biết nhị vị tiểu thư Liễu gia tài mạo song toàn vậy đã có ý trung nhân hay chưa?”
“ tiểu nữ vẫn chưa có y trung nhân nhưng ái mộ tài năng của đại hoàng tử đã lâu, chỉ mong được một lần thỉnh giáo”
Liễu Thanh e lệ lên tiếng, liếc mắt đưa tình đến nơi Tần Kha đang ngồi, còn hắn cũng nhìn về phía Liễu Thanh nhưng không phải nàng ta mà là người đứng phía sau _ Liễu Vân! Nhưng vào mắt thái hậu lại là hai người đang nhìn nhau nồng đậm tình ý, lại quay sang hoàng hậu bên cạnh, nàng cũng rất vừa lòng với Liễu Thanh, nhu thuận ngoan ngoãn, thái tử phi tương lai cần phải có cốt khí và tư chất như nàng, luôn khéo léo đáp trả mà không làm phật lòng ai.
Hoàng hậu lại nhìn đến nhi tử của mình cười mỉm
“ Kha nhi, con thấy sao?”
“ Liễu nhị tiểu thư đoan trang hiền thục, cầm nghệ tinh thông, cũng xem như là nhân tài hiếm có”
Tần Kha trả lời lạnh nhạt
“ Vậy không biết Đại tiểu thư Liễu gia đây như thế nào?” thái hậu hỏi tiếp
“ bẩm thái hậu tiểu nữ đã có ý trung nhân!”
Nàng thẳng thắn trả lời, làm thái hậu hơi thất vọng, phụ thân nàng nghe xong cũng giật mình không kém! Vân nhi nhà ông ngoan ngoãn nghe lời như vậy, ra ngoài cũng chỉ được hơn hai tháng mà tên chết tiệt nào dám tơ tưởng đến nữ nhi bảo bối của ông.
Hừ! Sau khi về phải làm rõ việc này, không thể cứ như vậy để nam nhân chết tiệt đó ngang nhiên cưới nàng như vậy
“ Vậy sao”
Không khó để nghe được sự thất vọng trong lời nói của thái hậu, nhưng câu nói tiếp theo của nàng làm mọi người càng ngạc nhiên hơn
“ ý trung nhân của tiểu nữ là Tần vương gia!”
Mọi người “!!!!”
Cùng lúc đó Tần vương cũng bước ra hành lễ
“ thái hậu, hoàng thượng, hôm nay thần đến đây cũng là muốn nhân dịp này muốn nhờ người ban hôn cho thần và Liễu tiểu thư”
Thái hậu vui đến mức cười ra tiếng
“ hahaha, cuối cùng thì con cũng đã tìm được người đầu ấp tay gối, ta cứ ngỡ với cái tính này của con thì chả thèm nhìn đến nữ nhân nào nữa chứ hahaha”
Hoàng đế cũng cong nhẹ môi, từ lúc Thục phi qua đời nhi tử này của ông xém chút là không nhìn mặt ông luôn rồi chứ đừng kể đến những nữ nhân khác!
‘ Thư nhi ( tên của Thục phi là Lạc Thư) nhi tử của chúng ta cuối cùng cũng thành gia lập thất rồi!’
“ Được, hôm nay đúng là ngày vui! Liễu Vân, Tần vương, ta ban hôn cho hai con, vào ngày này bốn tháng sau cử hành hôn lễ.
Liễu Thanh, Tần Kha, hai con ba tháng sau thành hôn, sính lễ tạ sẽ cho người đưa đến phủ thừa tướng”
Bốn người “ đa tạ hoàng thượng”
Trần Mộc Liên đứng nhìn một màn này tâm khẽ xiếc lại, nàng ái mộ Tần vương đã lâu nhưng vì người không gần nữ nhân nên vẫn không có cơ hội gặp nhau, chỉ có thể đứng từ xa nhìn nam nhân này.
Nay chàng đã có hôn ước, nàng cũng chỉ có thể mỉm cười chúc phúc, hi vọng Liễu Vân sẽ thật tâm đối đãi với người thương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...