...!/ Phủ thừa tướng/...
Nàng vừa vào cửa phủ thấy hôm này mọi người hơi lạ, hình như đang chuẩn bị gì đó, có nhiều gấm vóc cùng trang sức, cả thợ may nữa!
“Phụ thân, mẫu thân có chuyện gì vậy?”
“ Vân nhi, con mau xem xem thích loại nào, ta cho người may y phục mới cho con.”
Thừa tướng phu nhân nghe tiếng nàng liền mỉm cười kéo vào hỏi các thứ.
“ Hai tháng sau thái hậu tổ chức yến tiệc, mời quan viên dẫn theo nhi tử nên ta cho người chuẩn bị chút.”
Thừa tướng đại nhân lên tiếng giải thích.
“ Vâng, vậy muội muội đã đỡ hơn chưa ạ?”
Thì ra trong cung có yến tiệc, hình như từ hôm trúng độc ‘chỉnh người' của nàng đến nay cũng hết rồi thì phải, không biết tiểu muội này đóng cửa suốt một tuần không gặp ai đã thành dạng gì rồi đây?
“ Thanh nhi đã khỏi bệnh rồi, chắc là lát nữa sẽ sang đây chọn vải may y phục thôi.”
Thừa tướng phu nhân lên tiếng.
“ a? Thanh nhi, mau lại đây xem, con thích thì cứ lấy về, nhớ chọn một xấp lụa làm lễ phục, hai tháng sau chúng ta sẽ vào cung ra mắt thái hậu.”
Vừa nhắc là người đã tới! Sao linh dữ vậy, sau này không thể nhắc bừa rồi!
“ Mẫu thân, nữ nhi thấy cứ để muội muội chọn trước đi, người tự quyết định y phục cho nữ nhi là được.
Còn vừa về nên thấy hơi mệt, con xin phép đi trước.”
Nói xong nàng hành lễ rồi ra ngoài.
“ Tiểu Lan, tiểu Ngọc, hai muội vào đây.”
Đang đi thì gặp hai người trò chuyện nên nàng sẵn gọi vào luôn.
“ Vâng.”
“ Có thể sau này chúng ta sẽ gặp một số rắc rối không thể để lộ tin tức, ta sẽ dạy hai muội một loại ký tự đặc biệt dùng để liên lạc với nhau, tuyệt đối không được cho người thứ ba biết! Đã rõ chưa?”
Nàng nghiêm giọng nói
“ Tỷ tỷ, ý tỷ là gì?”
Tiểu Ngọc nhíu mày không hiểu ẩn ý trong lời nói của nàng.
“ Không có gì cả, ta chỉ là lo xa thôi.
Nếu một ngày nào đó ta không ở cạnh hai muội nữa, hai muội phải biết tự bảo vệ bản thân có biết chưa?”
Nàng cười nhẹ, hy vọng là nàng chỉ lo xa thôi...
“ Tỷ đừng nói điềm gỡ thế chứ! Bọn muội sẽ luôn bên tỷ, bảo vệ cho tỷ!”
Tiểu Lan lo lắng nhìn nàng, xem ra vị muội muội này dành không ít quan tâm cho 'tiểu Vân' rồi!
“ Được được được, không nói nữa, giờ hai muội nhớ kỹ những ký tự này, ba ngày sau ta sẽ kiểm tra hai muội.”
Nói rồi nàng đưa cho hai người hại tờ giấy ghi những chữ tiếng anh và chỉ họ cách viết.
/ hai ngày sau/
Hôm nay nàng đến lấy thành kiếm như đã hẹn.
Cầm thanh kiếm trên tay, nàng khởi động các khớp rồi thử nghiệm thanh kiếm, đủ độ sắc bén, không quá nặng cũng không quá cứng, rất vừa tay!
“ Dạ Nguyệt cô nương, vương gia chờ người ở quân doanh, mời người theo tiểu nhân.”
Một người gần đó cung kính làm động tác mời nàng rồi đi trước
Quân doanh ở đây rất rộng, có đầy đủ các dạng tập luyện từ thể lực đến độ nhanh nhạy cần thiết của một binh sĩ, mọi người ở đây rất kỉ luật, chỉ làm theo mệnh lệnh, không khí cũng nghiêm túc.
Tần Sở đứng trên võ đài chờ nàng, nàng cũng nhanh chóng lên đó.
Hôm nay nàng vận y phục màu tím nhạt, tóc vấn cao gọn gàng, môi mỏng khẽ mở:
“ Tần huynh, đã chờ lâu.”
Tần Sở một thân hắc y, thân hình cao lớn đứng ngược sáng càng làm tăng thêm khí thế tôn chủ.
“ Dạ Nguyệt cô nương, mời!”
Hắn nói xong thì làm động tác mời nàng xuất kiếm trước.
“ Được, vậy ta cũng không khách sáo nữa!”
Nàng vung kiếm lao về phía hắn đang đứng, ánh mắt sắt bén nhìn chằm chằm người trước mặt, ra tay cũng không nương tình.
Nàng biết rõ nếu nương tay thì người thiệt chỉ có mình, không những vậy mà đánh cũng không đã.
Lâu rồi nàng chưa dùng đến kiếm, không biết có quên bài không đây!
Tần Sở nhìn thân ảnh nhanh như chớp lao về phía mình, tay vung kiếm đỡ một chiêu của nàng.
Thanh âm chói tai vang lên làm binh sĩ xung quanh nhăn mặt mà hai nhân vật chính của chúng ta cũng bất ngờ!
Tần Sở hơi nhíu mày, kiếm của hắn cũng thuộc hàng thượng phẩm, đối thủ của hắn nếu đánh trực diện cũng không có mấy người ngang sức.
Vậy mà một chiêu của nàng làm hắn chấn động.
Nếu hắn khinh địch có phải lúc này đã chịu một kiếm của nàng không?
Liễu Vân hơi ngạc nhiên, không ngờ thanh kiếm này cũng quá được đó chứ! Nhưng không bằng bảo bối của nàng.
Nếu bảo bối của nàng ở đây thì chưa chắc hắn có thể đỡ được!
Sau một kiếm giao nhau, chấn động làm cả hai lùi lại vài bước.
Nhìn xuống bàn tay còn hơi run của mình, thái độ Tần Sở trở nên nghiêm túc hơn:
“ Không tồi!”
Môi khẽ mấp máy, hắn thực sự thấy hứng thú với trận đấu hôm nay rồi!
Nàng khẽ cười: “ Tiếp!”
Vừa nói xong, hai thân ảnh lao vào nhau đánh tới tấp, người ngoài cũng không thể nhìn rõ đâu là đâu, hai người hăng say tấn công đối phương, một đánh một đỡ, một phản đòn một tiếp nhận.
Chỉ thấy trên võ đài từng trận âm thanh vang lên, mức độ hư hại càng lúc càng lớn...
‘ Rầm' võ đài bị sập, hai thân ảnh mới tách nhau ra trên môi là nụ cười hứng thú:
“ Đã nhường!”
Nàng cuối đầu khách sáo lên tiếng.
“ Là Dạ Nguyệt cô nương nhường mới đúng.”
Quả thực không thể ngờ nữ nhân lại có thể mạnh đến vậy...!Lúc nãy xém chút hắn đã bị nàng đâm trúng rồi! Kiếm pháp này có phần quen mắt...!nhưng hắn đã thấy ở đâu nhỉ?
Mọi người được một màn trước mặt dọa cho không ngậm được mồm, từ trước đến nay không nói nữ nhân, ngay cả những tướng quân giỏi võ và cả danh sĩ giang hồ nổi tiếng trong giới kiếm đạo cũng chưa chắc là đối thủ của vương gia.
Nữ nhân này vậy mà cả vương gia cũng ngang ngửa với nàng cũng quá kinh hách đi!
Hai người đánh xong vui vẻ bước vào trướng doanh nghỉ ngơi để lại đống bừa bộn cho binh sĩ dọn dẹp.
Nàng trầm ngâm một lúc rồi mở miệng phá tan bầu không khí im lặng:
“ Tần huynh, không biết việc ta nhờ huynh đến giờ còn tính không?”
“ Muốn ta giúp việc gì?”
Nàng nhấp một ngụm trà thấm giọng nói tiếp:
“ Chắc huynh cũng biết sắp tới ngày thái hậu thiết yến, hôm đó ta cũng phải đi.
Ta cũng biết rõ dụng ý của bữa tiệc này, ta muốn huynh xin hoàng thượng chỉ hôn ta và huynh.”
Dù phụ thân không nói lí do tại sao thái hậu chỉ cho mời những nhà có tiểu thư khuê các nhưng đại khái vẫn đoán được nguyên nhân!
Tần Sở nhíu mày “ Lí do?”
“ Ta không muốn thành thân, huynh không muốn bị nữ nhân đeo bám.
Nói chung cả ta và huynh đều không thích phiền phức, chi bằng huynh giúp ta tránh màn cầu thân lần này, ta giúp huynh tránh vận đào hoa?”
“ Sau khi thỏa hiệp chúng ta vẫn làm việc của mình, chỉ là thay đổi cách xưng hô.
Đôi bên đều có lợi!”
Thấy Tần Sở im lặng nàng nói tiếp.
Tần Sở trầm ngâm một lúc, khẽ mở miệng:
“ Được”
Dù sao hắn cũng không quan tâm lắm về vấn đề này, nhưng đã hứa thì không thể nuốt lời!
“ Cũng không còn sớm, ta về trước.”
Mãi lo đấu kiếm với hắn mà đã quá trưa, nếu nàng không về e là lại có thêm chuyện từ tiểu muội ở nhà nữa!
...___________...
Xin chân thành cảm ơn các đọc giả đã dành thời gian xem truyện của em ạ
...o((*^▽^*))o....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...