Vương Phi Tỷ Phú

Người đụng trúng nó là một ''bà cô'' mặt hoa da phấn. Mùi hương nồng nặc, nó ko thể chịu đc, khẽ nhíu mày.

Chát.

Âm thanh vang lên nghe thật khó chịu. Và người bị bạt tai lại chính là nó.

- Tiểu thư, người ko sao chứ?

Y Nhi hoảng hốt, chạy lại đỡ nó lên.

Ngạc nhiên, ko, kinh hoàng, người này thật sự chán sống rồi à? Hay chê mình sống lâu quá? Dám tát tiểu thư ư? Cứ đợi hậu quả của cái tát đó đi nhé.

- Con bé này dám đụng vào người ta à? Người đâu, mang đi đánh 10 roi cho ta.


Nó khẽ nhếch môi. Dám ư? Làm thử xem, rồi nó sẽ cho bà ta biết, cái giá của của việc này.

- Dừng lại.

Một giọng nói uy nghiêm bỗng vang lên. Là hoàng hậu.

- Một đứa bé sao có thế chịu được 10 roi chứ?

Nó cười lạnh.

Đến cháu của mình cũng ko nhận ra? Thật mắc cười quá mà. Yêu thương ư? Gỉa dối, đúng là trong thời đại nào, con người cũng như nhau. Không thể tin bất kì ai.

Y Nhi vội vàng hành lễ


- Tham kiến hoàng hậu.

Cộp... cộp... cộp...

Có một vòng tay ôm chầm lấy nó.

Quay người lại, là một người phụ nữ rất quý phái, xinh đẹp. Mắt phượng, mày ngài, mũi cao thanh tú, làn da trắng ngần.

- Ôi, Mặc Nhi của ta, con đã khỏe chưa? Ta đã lệnh Thái Y Viện Phải chữ khỏi bệnh cho con, nhưng bọn họ toàn một lũ vô dụng.

Không đến nỗi tệ. Nó thầm đánh giá.

- Tả Qúy Nhân, sao ngươi lại dám bạt tai cách cách?

Người họ Tả đó ko những ko biết lớn nhỏ mà còn hống hách

- Trẻ con sai thì cũng nên dạy lại chứ ạ? Thưa hoàng hậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui