Vương Phi Trùng Sinh Ký

Từ biệt đã qua một năm.

Đời trước, hắn vâng mệnh đi Sơn Tây dẹp loạn, đắc thắng trở về. Trở lại vương phủ, mới biết nửa tháng trước nàng đã qua đời. Bây giờ, hắn sống lại, lần này đến đây, chỉ vì muốn thỏa một tâm nguyện, muốn gặp nàng thêm một lần nữa.

Tuy rằng nàng cũng không phải là người đã gả cho hắn kiếp trước, là cô nương tự tay hắn chỉ bảo cho tốt, nhưng là có còn hơn không.

Tư Đồ Tu đi thẳng tới chỗ của nàng.

Bùi Ngọc Kiều sợ tới mức hận không thể lui về phía sau, trong lúc hoảng hốt, nhớ tới lúc Tư Đồ Tu cầm thước đánh vào lòng bàn tay nàng, kêu nàng ghé vào trên giường đánh mông, từng chuyện, từng hồi răn dạy, hiện ra trong đầu giống như cưỡi ngựa xem hoa, chân nàng đột nhiên mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.

Mọi người ào ào nhìn qua, Trúc Linh gấp đến độ vội vàng kéo Bùi Ngọc Kiều, nói nhỏ: “Cô nương sao vậy, đột nhiên sái chân sao, sao tự nhiên lại ngã được?”

Mà Trạch Lan ngây ra như phỗng, ánh mắt thẳng tắp dừng ở trên mặt Tư Đồ Tu, nàng vẫn tưởng rằng Trầm Mộng Dung đã đủ xuất chúng, nhưng hiện tại người này, chỉ có hơn chứ không kém, so với Trầm Mộng Dung tuấn nhã, người này một chút không kém, mà khí chất thanh quý, quả thực giống như là trích tiên từ trên trời xuống!

Lãnh đạm như thế, nhưng lạnh nhạt đến mức hấp dẫn người, làm cho người ta muốn toàn lực mà tiếp cận hắn, mặc kệ hay không sẽ phải nhận thương tổn.

Tim Trạch Lan đập bịch bịch.

Bùi Ngọc Kiều đồng thời đi đến bên cạnh Bùi Ngọc Anh, lôi kéo tay áo nàng thấp giọng nói:”Muội muội, ta, ta cầu đã cầu được xăm, chúng ta mau đi thôi!”

Bùi Ngọc Anh đối với việc thất lễ của tỷ tỷ quả có chút chết lặng, vừa đưa tay đỡ trán vừa nói: “Sao lại vội thế, tỷ tỷ, đi đường cho tốt, cái xăm này?”

“Cái xăm…” Bùi Ngọc Kiều vừa thấy trong tay không còn cái thẻ xăm, nhìn lại mặt đất, thì ra rơi ở chỗ nàng vừa ngồi xuống. Nàng gọi Trúc Linh đi lấy, nhưng bị Tư Đồ Tu đoạt trước, hắn sai tùy tùng nhặt lên, đảo mắt qua, chỉ thấy trên có chữ,”Một ngày tin buồn đến từ phương đông, hai ngày mặt trời sáng rỡ trong làn nước…”

Nàng cầu, chẳng lẽ là bói nhân duyên?

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Bùi Ngọc Kiều.

Tiểu cô nương vừa thành tâm cầu Bồ Tát, mũ che vừa hạ xuống, lộ ra dung nhan phấn điêu ngọc mài, giờ phút này vì kích động mà nhuốm màu hồng đào, tăng thêm mấy phần trong sáng xinh đẹp.

Nàng quay đầu, một mực lôi kéo Bùi Ngọc Anh đi, cũng không dám nghĩ đến quẻ xăm nữa.

Tư Đồ Tu nhớ tới ngày đó nàng gả cho bản thân, hồn nhiên ngây ngô, một chút không biết kinh hoảng, nhưng cũng tự mình hiểu lấy, rằng hắn không được phụ thân cưng chiều, mới phải cưới ngốc cô nương như nàng.

Trong ánh mắt sáng ngời đúng là sự đồng cảm.


Thật đúng là, thiên hạ ai đều biết đạo lý ấy, nhưng không ai dám giáp mặt mình mà nói, hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nghĩ rằng mặc kệ như thế nào, phụ hoàng cũng không tính là tuyệt tình, nữ tử coi trọng dung mạo, nàng ngốc thì ngốc thật, nhưng bộ dạng dáng người lại ít người có thể sánh cùng, hắn không phụ hoàng ân, đêm đó liền muốn nàng.

Cũng là ngày đó, nhìn thấy nàng khóc, hoa lê nhuốm mưa điềm đạm đáng yêu, ngày hôm sau, càng là trốn tránh không gặp hắn, phảng phất giống như con mèo con bị thương tổn.

Các nha hoàn tìm kiếm xung quanh, về sau tìm thấy nàng trong cái rương gỗ trong phòng.

Đem nàng đưa đến trước mặt, nàng hai tay ôm lấy ngực, mặt đầy hoảng sợ, giống như sợ hắn lại cởi quần áo nàng.

Tựa như vừa rồi……

Hắn thoáng nhướn mày.

Có chỗ không đúng!

Nàng không nên kinh hoảng hắn!

Hắn trùng sinh, tự nhiên nhận thức Bùi Ngọc Kiều, nhưng Bùi Ngọc Kiều còn chưa nhận thức hắn, như thế nào sợ hắn? Hắn dung mạo như vậy, không nói các cô nương người người lâm vào thần hồn điên đảo, lại cũng tuyệt đối sẽ không tránh không kịp, lại nói, ban đầu nàng tính tình đơn thuần, chắc chắn sẽ muốn tìm hỏi hắn về quẻ xăm.

Tư Đồ Tu kinh ngạc xoay người.

Nhưng Bùi Ngọc Kiều đã sớm sợ tới mức chạy trốn, lôi kéo cánh tay Bùi Ngọc Anh, bước nhanh tới chân núi, Bùi Ngọc Anh không hiểu việc nàng làm ra làm sao: “Sao thế, tỷ tỷ? Chúng ta mới đến, xăm đã cầu, còn chưa giải, lại đã muốn trở về, còn phải chờ Nhị thẩm cùng Tam muội nữa.”

Mã thị dẫn Bùi Ngọc Họa đi đốt trường minh đăng ( chong đèn) cho ngoại tổ của nàng ta.

Nàng trực giác cảm thấy tỷ tỷ không bình thường, hồi tưởng một chút vừa rồi Tư Đồ Tu kinh diễm hiện thân, chần chờ nói,”Chẳng lẽ tỷ biết công tử kia?”

“Hả?” Bùi Ngọc Kiều giật mình.

Đời trước nàng biết Tư Đồ Tu, nhưng hiện tại không phải là đời trước, sao nàng lại muốn trốn? Tư Đồ Tu hẳn là cũng không biết nàng.

Cảm giác được chính mình làm việc ngốc, Bùi Ngọc Kiều ngắc ngứ nói: “Không, không biết, tỷ…” Đại khái là vì đột nhiên nhìn thấy hắn, chung quy trong trí nhớ, từ lúc nàng gả cho Tư Đồ Tu thì vừa rồi là lần đầu tiên gặp lại, nay là ba năm trước, nàng làm sao lại không sợ, lại thêm Tư Đồ Tu để lại ảnh hưởng rất nặng nề, nàng mới không kịp nghĩ gì chỉ biết chạy trốn.

Thấy nàng cúi đầu, không nói rõ ràng, Bùi Ngọc Anh trừ thở dài còn có thể nói cái gì?

Dù sao nàng cũng đã quen, kéo tay đại tỷ: “Muội cũng xin thẻ xăm, tỷ theo giúp muội đi giải.”


Bùi Ngọc Kiều gật gật đầu, đưa mũ che mang lên.

Lại đi đến trước miếu, nàng vụng trộm nhìn chung quanh, chỉ thấy Tư Đồ Tu giống như không ở đây, nhất thời nhẹ nhàng thở ra.

Hai người đi giải xăm.

Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng cười: “Thật khéo nha, Bùi nhị cô nương.”

Bùi Ngọc Anh quay đầu vừa thấy, lại là cô nương Hứa gia Hứa Đại Mi.

Hứa gia nhân có Hoàng quý phi, trước đây được phong Trường Hưng Hầu, phu nhân Trường Hưng Hầu Thường thị liên tục sinh ba nhi tử, cuối cùng sinh được nữ nhi Hứa Đại Mi, dường như cưng chiều đến gót chân, hận không thể ban ngày hái trăng hái sao xuống cho nàng, dưỡng thành tính tình bị nuông chiều.

Sau lại bởi thái tử bị phế, Hứa gia nước lên thì thuyền lên, Hứa Đại Mi tại kinh đô càng ngang ngược, trong giới quý nữ, phần đông cô nương đều phụ thuộc, cái gì đều nhường nhịn nàng.

Nhưng Bùi Ngọc Anh chưa từng.

Mà Bùi Ngọc Anh cũng có phần kiêu ngạo, dung mạo xuất chúng không nói, cầm kỳ thư họa không gì không tinh, mà còn có khả năng, có chủ kiến, tự nhiên không quen nhìn người khác lấy lòng Hứa Đại Mi, sau này phát sinh một chuyện, càng là làm cho mâu thuẫn hai người gia tăng.

Nguyên nhân tại phủ Trưởng công chúa tổ chức hội trà thi (pha trà ngâm thơ).

Bùi Ngọc Anh gặp Hứa Đại Mi khi dễ nhục mạ một cô nương Hồ gia, bất quá ra tay tương trợ, hai người như vậy kết thù.

Sau này gặp lại, càng không phải nói.

Hôm nay nàng cư nhiên chủ động chào hỏi, Bùi Ngọc Anh nhướn mày nói: “Quả thật khéo, nhưng ta muốn đi giải xăm, đi trước một bước.”

“Gấp cái gì nha.” Hứa Đại Mi cười nói,”Chúng ta lâu rồi chưa gặp, không tự ôn chuyện?”

Nàng vừa nói, một bên thưởng thức ngọc bội bên hông.

Bùi Ngọc Anh ánh mắt tùy theo mà động, đợi đến khi thấy rõ ràng bộ dáng ngọc bội này, nàng cả người giật mình.

Này ngọc bội là khắc từ ngọc thạch của họ Dương, ước chừng dài ba tấc trái phải, chạm trổ tì hưu, muốn nói loại bản vẽ này, thật sự phổ thông, bởi đa số công tử ca đeo đều là điềm may mắn, nhưng khối góc bên trái phía dưới là có vết rạn. Vết rạn này là nàng tự tay gây nên, sơ ý đánh rơi, nhưng Chu Dịch một chút không trách cứ, còn vui sướng mỗi ngày mang theo, nói ngọc bội này là độc nhất vô nhị.


Nhưng này độc nhất vô nhị gì đó, hiện tại lại ở bên hông Hứa Đại Mi.

Nước mắt lập tức trào lên, thiếu chút nữa chảy ra hốc mắt.

Nhưng tự tôn tuyệt không cho phép nàng khóc.

Bùi Ngọc Anh nhanh chóng quay đầu: “Ta cùng với ngươi không lời nào để nói.”

Nàng giữ chặt tay Bùi Ngọc Kiều bước đi nhanh.

Lực đạo có chút mạnh, nắm có chút đau.

Bùi Ngọc Kiều kỳ quái ngẩng đầu nhìn bộ dạng muội muội, phát hiện ánh mắt nàng hơi hơi đỏ lên.

“Muội muội……” Nàng ôn nhu hỏi,”Muội sao vậy? Muội muốn khóc?”

Vì cái gì?

Bùi Ngọc Kiều chẳng hề biết rõ chuyện ngọc bội, nàng đời trước chỉ biết ăn uống vui đùa, biết rõ bản thân ngốc, lại cũng như vậy ngây thơ sống, chỉ tới chết mới hiểu biết, người nha, nói chết liền chết, chết, liền sẽ cùng thân nhân triệt để cáo biệt, nhưng mà nàng lại cũng có cơ hội chết rồi sống lại.

Lúc này, nàng nhất định muốn quan tâm thật tốt người nhà, nàng lay cánh tay Bùi Ngọc Anh.

Bùi Ngọc Anh lấy tấm khăn lau mắt một chút, miễn cưỡng cười nói: “Không có gì, là tro bụi bay vào.”

Nghe vào tai giống như gạt người.

Bùi Ngọc Kiều nghiêng đầu xem nàng: “Có chuyện gì, muội muội có thể nói cho tỷ biết, tỷ cũng có thể đưa chút chủ ý cho muội.”

Nói như vậy, quả thực làm người khiếp sợ.

Bùi Ngọc Anh trong lòng vui vẻ, ngẩng mặt lên: “Kiều nhi, tỷ cũng sẽ nói điều này!”

“ Ừ, tỷ tốt xấu cũng có đầu óc.” Bùi Ngọc Kiều nói, “Tỷ thấy muội không vui.”

“Nhưng tỷ không giúp được muội”. Bùi Ngọc Anh thở dài, “Tỷ giúp được, muội tự nhiên sẽ nói cho tỷ, hiện tại, cần gì khiến tỷ phiền lòng?”

Nàng rốt cuộc hiểu ra, vì sao Chu Dịch không đến Hầu phủ.

Hứa Đại Mi nhìn bóng dáng nàng, nhếch khóe miệng khinh thường, Bùi Ngọc Anh ỷ vào phụ thân dũng mãnh phi thường, tự cao tự đại, nhưng tình cảnh Đông Bình hầu phủ hôm nay thật sự không coi là tốt, liền tính Bùi Trăn khải hoàn mà về, cũng so ra kém bọn họ Trường Hưng Hầu phủ, thông minh như Chu Dịch, đương nhiên biết nên chọn như thế nào.

Nhớ tới nam tử trẻ tuổi, mặt nàng ửng đỏ.


Chu Dịch dung mạo tuy không là số một số hai, nhưng Trưởng Tào quốc công phủ, lại là trưởng tử, khí độ bất phàm, am hiểu kỵ xạ, mười tám tuổi liền đã làm Phó Chỉ Huy Sứ, năm trăm binh mã hắn sử dụng, điều hành thích đáng, thường được Hoàng Thượng khích lệ, nam nhân như vậy, cần gì cho Bùi Ngọc Anh?

Dù sao hai nhà cũng có ý tứ kết thân, nàng đối với Chu Dịch rất vừa lòng.

Hôm nay, trước hết khiến cho nàng ta nếm thử mùi thất bại đi.

Đợi đến tương lai nàng cùng Chu Dịch thành thân, còn có thể làm cho Bùi Ngọc Anh khóc!

Nàng đắc ý dâng hương bên trong.

Bùi Ngọc Anh lại không có hứng giải xăm, ở trong miếu khách chờ Mã thị cùng Bùi Ngọc Họa, sau đó liền ngồi xe ngựa về nhà.

Hai tỷ muội đều lặng im không nói, Bùi Ngọc Họa kỳ quái, nhớ tới một chuyện, cười nhạo nói:”Vừa rồi nhìn thấy Hứa Đại Mi kia, còn là một bộ dáng “Thiên hạ ta đẹp nhất” ghê tởm! Phi, không biết thế nào mới có người yêu nâng chân thối của nàng ta, muội nhìn là thấy phiền, các tỷ có thấy nàng ta không?”

Ở điểm này, các tỷ muội nàng đều có suy nghĩ giống nhau.

Bùi Ngọc Anh không nói chuyện, Bùi Ngọc Kiều nói: “Tại cửa gặp.”

“À.” Bùi Ngọc Họa lại liếc mắt nhìn Bùi Ngọc Anh, thấy nàng im lặng, có chút không thích ứng, nàng chọc chọc cánh tay Bùi Ngọc Kiều, bĩu môi nói, “Tỷ ấy làm sao thế này?”

Bùi Ngọc Kiều lắc đầu: “Tỷ cũng không biết, sau khi gặp Hứa cô nương liền như thế.”

“Hả? Có phải bị nàng ta bắt nạt phải không?”. Bùi Ngọc Họa nhướn mi, nghi hoặc nói,”Nhị tỷ tỷ, tỷ sao lại khuất phục nàng ta? Nàng ta nghĩ mình là gì chứ, bộ dạng không xinh đẹp như tỷ, tài hoa cũng không bằng tỷ, không phải ỷ vào cô cô nàng ta là Hoàng quý phi sao, kì thực là bao cỏ, kể cả đại tỷ của chúng ta, so với nàng đều xuất sắc hơn!”

Bùi Ngọc Kiều kinh hỉ nói: “Thật sao, tỷ so với nàng ta lợi hại hơn?”

Bùi Ngọc Họa xem nàng ngây thơ hỏi, khóe miệng vểnh ra, có lệ nói: “Phải”.

Bùi Ngọc Kiều nói cười như hoa.

Thấy tỷ tỷ cao hứng, lại nghe Tam muội khích lệ nàng như thế, Bùi Ngọc Anh tâm tình tốt một chút, thản nhiên nói:”Nàng khi dễ không được tỷ, là vì những chuyện khác.”

“ Chuyện gì?” Bùi Ngọc Họa tò mò.

“Muội không cần biết.” Bùi Ngọc Anh nói,”Bản thân tỷ có thể giải quyết.”

Bùi Ngọc Họa hừ một tiếng: “Tùy thôi, muội vốn cũng không muốn nghe!”

Hai người lại không để ý tới nhau.

Bùi Ngọc Kiều nghĩ nát óc cũng không rõ các nàng như thế nào lại biến đổi nhanh vậy, quả là tâm nữ nhi như kim đáy biển.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui