Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit

Chàng không biết nói chuyện này với Bùi Ngọc Kiều như thế nào, tuy rằng phủ Vĩnh Bình gần đây, chỉ mất nửa tháng lộ trình đi đi về về, nhưng để giải quyết hết mọi việc xuông sẻ, ít nhất phải tốn thêm nửa tháng, với lại chuyện này chàng không biết rõ, đời trước Hứa gia không bị sụp đổ, là Tư Đồ Cảnh và Tư Đồ Dập đi làm việc này, bây giờ bởi vì lời nói của Vi thị mà đổi thành chàng.

Nhưng lúc trước chàng từng nói với nàng, sẽ không rời xa nàng, xem ra có mấy lời nói không thể hứa hẹn lung tung được, chàng có thể không đi Lưỡng Chiết, nhưng không có nghĩa là chàng không đi nơi khác.

Lại khéo đúng dịp trong lúc nàng đang có tin mừng, không thì nàng có thể đi cùng chàng, nhưng hiện nay nàng là phụ nữ có thai đương nhiên chàng sẽ không dám dẫn nàng theo.

Chàng càng nghĩ, lại càng đúc đồ ăn cẩn thận cho nàng, một đũa đồ ăn, một đũa cơm, nàng đều ăn hết sạch, thỏa mãn nằm ngiêng trên gối.

Chàng đưa tay sờ bụng nàng, tròn trịa, không biết có thể bị bể bụng không.

"Mới ăn xong, không biết xuống đây đi dạo một chút hả? Lúc này đi ngủ sẽ bị trướng bụng." Chàng thúc dục nàng di chuyển một chút.

Nàng không cam lòng gọi Trúc Linh đến mang giày giúp nàng.

Thực ra sau khi ăn no nàng muốn đi ngủ, bụng no thì sẽ buồn ngủ, cả hai con mắt đều không mở ra được.

Thấy nàng mặc quần áo xong, chàng dắt tay nàng ra ngoài tản bộ.

Tháng bảy thời tiết không nóng không lạnh là thoải mái nhất, trong đêm tối gió chầm chậm lướt qua người, khiến không khí se se lạnh, làm đầu óc thanh tĩnh. Nàng cũng không buồn ngủ đến mức đó, đi bên cạnh chàng, bỗng nhiên cảm thấy thật vui sướng, dùng sức đung đưa bàn tay đang nắm tay nàng khiến người chàng cũng đung đưa theo.

Chàng buồn cười, động tác này y như đứa bé, tiểu thư khuê các làm sao có thể nghịch ngợm như vậy. Thế nhưng trước kia nàng không có như vậy.

Bùi Ngọc Kiều ghét yên tĩnh, nên nói chuyện hôm nay với chàng: "Hôm nay, thiếp đem quần áo của cháu trai mà thiếp đã may xong đưa cho muội muội, muội muội rất vui vẻ, thân thể muội ấy cũng tốt, đứa bé trong bụng đã lớn hơn, nghe nói bụng muội muội rất lớn rồi! Tháng này thiếp rãnh sẽ đi thăm muội ấy." Còn nói đến hôn sự của các ca ca: "Ngoại trừ đưa hai lá bạc, nếu là Tưởng biểu ca thì thiếp nghĩ đưa thêm sáu khúc vải dệt kim là đủ rồi, vương gia thấy sao?" Thực ra nàng cũng không xem trọng quan hệ với Tưởng gia, còn Bùi Ứng Hồng thì không giống vậy, Lâm Sơ Tuyết là biểu tỷ của nàng, ngoại trừ cho thêm nữ trang, lễ vật đưa đến cũng khác, nhiều hơn Tưởng gia bốn năm món.

Tư Đồ Tu nhịn không được cười nói: "Nếu Tưởng gia biết, nhất định sẽ tức chết."

Hai nhà cách xa nhiều quá.

Nghe chàng nói vậy, nàng trừ hai cái quá chói mắt đi, nhưng mà cũng nhiều hơn gấp đôi, đương nhiên đối với người thân phải khác rồi, nàng hỏi: "Như vậy được không?"


"Gần như vậy." Tư Đồ Tu mượn cơ hội này nói đến chuyện phủ Vĩnh Bình, không phải còn có thể kéo dài đến trước khi đi ư? Chàng thả chậm bước chân: "Vừa vặn, ta cũng có một việc muốn nói cho nàng biết, hôm nay ta về trễ là vì phụ hoàng và mẫu hậu muốn đưa tiễn ta và tam ca."

"Đưa tiễn ư?" Bùi Ngọc Kiều lẩm bẩm một mình, giống như không nghe rõ, một lát sau mới mở to hai mắt nói: "Chàng muốn đi đâu? Chàng muốn rời khỏi kinh thành hả?"

Quả nhiên rất ngạc nhiên, Tư Đồ Tu trấn an nàng nói: "Phủ Vĩnh Bình ở Kỹ Châu, chắc nàng cũng biết?"

Gần kinh thành có một châu, Bùi Ngọc Kiều từng nghe nói qua, nhưng có xa hay không thì nàng không biết, bây giờ nàng chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, giống như không biết suy nghĩ thế nào, nàng không nói lời nào, cúi thấp đầu.

Chàng ôn nhu nói: "Cũng chỉ đi có hai tháng thôi."

"Hai tháng ư?" Nàng nhẹ giọng nói: "Hai tháng đến sáu mươi ngày lận đó."

"Có phải không thể rời xa ta không?" Ngón tay chàng nhẹ nhàng vuốt ve nàng.

Nàng ngẩng đầu nhìn chàng.

Trong bóng đêm, vẻ mặt chàng ôn hòa, giống như hồ nước yên tĩnh, nhưng khi nhìn nàng, dòng nước đó liền chậm rãi chảy đến, ấm áp vậy nàng lại. Nhớ đến từ khi có tin mừng, về sau chàng luôn bên cạnh nàng, cón có sự quan tâm của chàng. Ánh mắt của nàng bất giác đỏ lên: "Chàng không thể không đi hả?"

"Nếu có thể không đi, đương nhiên ta sẽ không đi, nhưng đó là lệnh của phụ hoàng." Chàng cũng cảm thấy khó chịu, dừng bước, đưa tay kéo nàng lại: "Nếu không thì nàng về nhà ngoại ở đi, ta sẽ yên tâm hơn, nàng ở đó đến khi ta trở về."

Nghe nói có thể ở nhà mẹ đẻ hai tháng, Bùi Ngọc Kiều liền vui vẻ, như thế thì sẽ không có việc nàng ở Vương phủ một mình, không cần sợ hãi có chuyện gì xấu xảy ra, còn có thể mỗi ngày đều trông thấy người nhà.

Nàng gật đầu liên tục: "Được."

Chân mày đều cong lên, che lấp hoàn toàn vẻ không vui lúc nãy.

Mặc dù Tư Đồ Tu biết đây là một biện pháp tốt, Bùi Ngọc Kiều ở nhà mẹ đẻ đều có lợi, thứ nhất là chàng sẽ an tâm hơn, mặc kệ là đối với nàng hay đối với đứa bé đều tốt, thứ hai là ở Bùi gia chàng sẽ không sợ nàng xảy ra chuyện gì, nhưng thấy nàng lập tức vui vẻ như vậy khiến chàng cảm thấy khó chịu.


Chàng nâng cầm nàng lên, cẩn thận xem xét, rồi nhíu mày hỏi: "Không phải vừa rồi còn không nỡ xa bản vương mà? Sao đến khi nói để nàng về nhà mẹ đẻ nàng liền vui vẻ lại rồi?"

"Không có mà." Bùi Ngọc Kiều lắc đầu: "Cũng không bỏ được, nhưng Hoàng Thượng vẫn bắt chàng đi mà, biết làm sao bây giờ."

Nàng nói ra lời này khiến chàng không biết phải trả lời thế nào, cắn răng nghiến lợi dẫn nàng trở về, trời cũng không còn sớm nên hai người liền lên giường nghỉ ngơi.

Hôm nay đến phiên Đinh Hương trực đêm, nàng ta nằm nghiêng trên giường bên ngoài, bình thường đến thời điểm này, sẽ không có việc gì quấy rầy, ai ngờ đang lúc nàng ta đang ngủ say sưa, thì nghe thấy bên trong muốn lấy nước. Đinh Hương giật mình, vội phân phó nha hoàn chờ lệnh ở phòng bên cạnh xuống phòng bếp lấy nước, nàng ta nhìn canh giờ, thế mà đã đến giờ hợi (từ 9h tối đến 11h tối) rồi.

Ít hơn trước kia nửa canh giờ, nhớ đến chủ tử, trong lòng nàng ta càng lo lắng, tuy nói đã qua ba tháng, nhưng cũng không có nghĩa là không có gì nguy hiểm.

Một lát sau, Tư Đồ Tu mới sai người đỡ Bùi Ngọc Kiều đi tắm rửa.

Ngồi trong phòng tắm, trên mặt nàng vẫn chưa ướt, lúc đầu nàng đang ngủ nên không chấp nhận, ai ngờ bị chàng sờ mấy lần khiến nàng không thể kìm nén được, liền hé miệng. Kết quả làm đến giờ này, may mắn đứa bé không xảy ra chuyện gì, còn yên lặng ở trong bụng nàng, nhưng mà để Đinh Hương thấy có nhiều dấu vết trên ngực nàng làm nàng thẹn thùng, xem như nó đã lớn hơn một vòng, nhưng cũng không thể xoa bóp mạnh quá, làm cho bây giờ nàng còn cảm thấy đau nhứt.

Đinh Hương giúp nàng tẩy rửa thực sạch, đỡ nàng trở về giường, chờ đến khi Tư Đồ Tu tắm xong thì nàng đã sớm ngủ mất rồi.

Kìm chế đã lâu bây giờ đã phát tiết xong, khiến chàng cảm thấy sảng khoái tinh thần, cúi đầu hôn lên khuôn mặt tròn trịa của nàng một cái, lại sờ thứ đồ vật trên người nàng khiến chàng không thể buông tay được, sau đó mới ôm nàng chìm vào giấc ngủ.

Bởi vì ngảy thứ hai phải đến phủ Vĩnh Bình, nên Tư Đồ Tu không cần đến doanh trại lửa, ở nhà nghỉ ngơi một ngày, Bùi Ngọc Kiều sai người thu dọn đồ đạc cho chàng.

Tư Đồ Tu đứng bên cạnh nhìn, thản nhiên nói: "Chỉ cần mang một ít quần áo là được rồi."

"Ít như vậy sao? Không đem theo cái khác hả?" Bùi Ngọc Kiều nghi hoặc: "Bên ngoài không có cái gì sạch sẽ hết, tuy trong khách điếm có đồ ăn nhưng làm sao tốt bằng ở nhà, có nên đem chăn mền theo luôn không, còn có đầu bếp, dọc đường nấu cơm cho chàng ăn, còn có bút mực giấy nghiên hay dùng nữa, có nên đem theo..."

"Nàng đang dọn nhà hả?" Tư Đồ Tu phì cười: "Nếu như vậy, không bằng ta đem theo nàng."


Bùi Ngọc Kiều nháy mắt: "Có thể mang thiếp theo thật sao?"

"Dẫn nàng đi, nàng liền đi, không về nhà mẹ đẻ nữa hả?" Chàng hỏi nàng.

Nàng chớp mắt: "Không đi, đứa bé sẽ bị thương."

Nói nửa ngày, nàng cũng không thực lòng muốn theo chàng, Tư Đồ Tu buồn bực nhéo nàng một cái thực mạnh.

Đến tối lại giày vò nàng một chút mới chịu nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Bùi Ngọc Kiều tiễn chàng đến cửa, chàng phân phó Lư Thành: "Sau khi bản vương đi, ngươi đưa Vương phi đến Bùi gia ngay lập tức, toàn bộ công việc trong phủ đều giao cho ngươi xử lí, trong hai tháng này, không được đến làm phiền Vương phi, nếu có việc gì, bản vương sẽ sai người đưa thư đến."'

Lư Thành tuân lệnh.

Chàng sắp phải đi rồi.

Nàng giữ chặt tay chàng lắc lắc: "Sớm trở về nha." Suy nghĩ một chút rồi nói thêm một câu: "Không được bị thương."

Thời khắc này, trên mặt nàng chỉ toàn lo lắng, chàng cười gật đầu: "Nàng phải chăm sóc đứa bé thực tốt, chờ ta trở về, chỗ này phải lớn hơn trước!" Bàn tay chàng cách một từng y phục sợ bụng nàng, y như lời nàng nói, một chút động tĩnh cũng không có, con của bọn họ vẫn còn đang ngủ say. Nhưng giống như có cái gì từ bên trong truyền đến nói với chàng không được rời đi.

Chàng thu tay lại, ôm eo rồi cúi đầu hôn môi nàng, kề sát tai nàng nói: "Ta đi đây."

Giọng nói mang theo chút triền miên, cực kì lôi cuốn.

Nàng chạm môi chàng, chủ động hôn trả lại, dặn dò: "Áo choàng thiếp làm đều bỏ trong bao quần áo, chàng nhớ kĩ không được làm mất, nhất định phải đem về."

Chàng cười nói được, sờ búi tóc nàng, quay người rời đi.

Nhưng trong lòng chàng cảm thấy ấm áp, vì chàng biết rằng nàng sẽ nhớ đến chàng.

Bóng lưng chàng khuất dần, nàng nghe Lư Thành nói bên tai: "Nương nương, tiểu nhân đưa nương nương đến Bùi gia." Nàng đột nhiên cảm thấy được trở về nhà cũng không vui sướng mãnh liệt như vậy, chàng đi, nàng cũng đi, trong Sở vương phủ sẽ không có chủ tử. Đáng tiếc nàng nhát gan, không dám ở lại một mình, nếu nàng có thể lợi hại hơn một chút, nếu như có ngày chàng phải đến nơi xa xôi thì nàng cũng có thể một mình chèo chống vương phủ, chờ chàng trở về.

Nàng hơi ảo não rồi ngồi lên kiệu trở về nhà mẹ đẻ.


Tư Đồ Tu không có đi một mình, từ Sở vương phủ ra ngoài hội tụ với Tư Đồ Dập, Tư Đồ Dập đang xem thư Tư Đồ Lan gửi đến, huynh ấy trời sinh tính tình xảo trá ngoan độc, trong thư nói y phải nắm chắc cơ hội. Dù sao một kích của Tư Đồ Lan đã trúng, Hứa gia sụp đổ, nếu ngay cả Tư Đồ Tu cũng ngã ngựa, thì sẽ không còn ai có thể chống lại bọn họ.

Tư Đồ Dập lắc đầu, đốt thư đi.

Huynh đệ hai người rời khỏi thành, lúc khởi hành đi phủ Vĩnh Bình, thì Bùi Ngọc Kiều đã đến nhà mẹ đẻ.

Bởi vì đã thông báo cho Bùi gia biết từ sớm, chỗ ở trước kia của nàng đều được quét dọn sạch sẽ, hạ nhân lần lượt đem hành lý xếp vào phòng. Trong phòng khách, Thái phu nhân cười nói: "May mắn chỉ đi đường một chút, trên đường đi có cẩn thận hay không, sao rồi, có chỗ nào không thoải mái không?"

"Không có, con rất khỏe, con muốn nói với tổ mẫu, lần sau đừng đi dâng hương nữa!" Bùi Ngọc Kiều ngồi bên cạnh bà, kéo cánh tay của bà, giống như trước thân mật nói: "Núi cao như thế, con đi còn mệt mỏi, tổ mẫu đã lớn tuổi rồi, thì nên ở nhà dâng hương thôi, Bồ Tát sẽ không nói gì đâu."

Thái phu nhân cười ha ha: "Ừm, được rồi, sau này ta sẽ cẩn thận."

Lúc này Bùi Ngọc Họa mới đến, toàn thân ăn mặc tỉ mỉ, nói chuyện với nàng: "Hôm qua, muội nghe tin tỷ sẽ đến, khiến muội thật vui vẻ, nhưng lại không đúng lúc rồi, hôm nay muội phải đến nhà Lưu gia, trước kia đã nhận lời người ta rồi."

"Lưu gia?" Bùi Ngọc Kiều không nhận ra: "Lưu gia nào?"

"Tân nhiệm phủ Thuận Thiên Tri phủ Hà đại nhân, cấp trên của Lâm biểu cữu, Hà phu nhân mới đến kinh thành, nên muốn kết thân thêm nhiều người, mời Lâm gia đến, nhưng chúng ta lại có quan hệ thân thích, nên cũng mời đến luôn. Đáng tiếc tỷ đang có tin mừng, nếu không thì cùng đi với chúng ta." Bùi Ngọc Họa lắc đầu: "Thôi được rồi, nếu Vương phi mà ra mặt sẽ dọa chết bọn họ."

Bùi Ngọc Kiều liếc xéo muội ấy: "Muội nói mò gì thế, hù dọa gì chứ, từ trước đến giờ tỷ chưa từng dọa người khác." Thấy hai huynh đệ Bùi Ứng Hồng đến, nàng trêu ghẹo nói: "Đại ca, muội chọn lễ vật cho đại ca, chọn một hồi lâu, cũng không biết đại tẩu tương lai có thích không?"

Bùi Ứng Hồng nói: "Đồ vật trong Vương phủ nhất định sẽ rất quý giá, ai mà không thích, muội ra tay xa xỉ một chút, chờ đến khi cháu trai huynh ra đời, huynh sẽ trả lại cho muội một phần."

Bùi Ngọc Kiều la lên: "Làm sao bây giờ da mặt huynh lại dày quá vậy."

Tất cả mọi người đều cười lên.

Cuối cùng người Lâm gia cũng đến, Lục thị biết Bùi Ngọc Kiều ở đây, nên đưa nàng hai đôi giày: "Sau này, nhất định sẽ không mang vừa giày, mợ chiếu theo đôi giày ban đầu của con rồi làm lớn hơn một chút, để con mang cho dễ chịu, về sau sẽ làm thêm cho con."

Thấy đế giày có lót thêm nhiều lớp mềm mại, thì biết mợ rất khéo tay, nàng luôn miệng nói cảm tạ, hai vị cô nương Lâm gia thì đưa tả lót được thêu trăm phúc, khiến nàng không kìm được vui mừng, mấy cái này nàng còn chưa chuẩn bị đâu.

Về đến phòng, nàng đã thu được một đống lễ vật, Bùi Ngọc Kiều cảm ơn liên tục, vui mừng hớn hở gọi nha hoàn lấy xuân uyển (春苑) ra cho nàng xem.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui