Hắn luyện võ từ nhỏ, kéo một cây cung tiễn nặng mấy chục cân rất dễ dàng, vì vậy bắp thịt cứng rắn, một cái tát bình thường cũng làm mặt Hứa Đại Mi mặt sưng lên.
Nàng ta hơi choáng váng, tay phải bụm gò má, mắt nhìn chằm chằm hắn, thật lâu sau mới kêu lên: "Chàng dám đánh ta? Tốt, Chu Dịch, chàng ăn gan hùm mật gấu rồi!" Trong lòng nàng ta, Chu Dịch cưới nàng ta chính là với cao, nếu không thì sao Chu gia lại bỏ qua Bùi gia? Nhân duyên như vậy, đáng ra Chu Dịch phải hầu hạ nàng ta, nâng nàng ta trong lòng bàn tay như bảo bối, nhưng trên thực tế, còn lâu hắn mới làm được những thứ này.
Lúc đầu hắn nói thích nàng ta, căn bản không có tình cảm với Bùi Ngọc Anh, chỉ vì nàng ấy cứ dây dưa, muốn chiếm lợi từ hắn. Lúc thành thân rồi, hắn ngày càng về muộn, hắn viện lý do uống rượu với quan trên, tình cảm qua lại không từ chối được, nàng ta không tin. Đại ca của nàng ta có chức quan không kém gì hắn, nhưng vẫn làm đại tẩu hạnh phúc đấy thôi.
Hắn thì sao?
Hôm nay hắn còn đánh nàng ta, đây là bộ mặt thật của hắn sao?
Biết rõ hiện thực, Hứa Đại Mi như phát điên, nhào cả người qua, giơ tay đánh loạn xạ lên người Chu Dịch.
Nàng ta để móng tay dài, trên mặt hắn lưu lại mấy vết máu.
Hắn biết mình lỗ mãng nên tùy ý nàng ta phát tiết, nhưng mặt hắn sắp bị cào nát rồi mà nàng ta vẫn không ngừng tay, hắn tức giận, dùng sức đẩy nàng ta ra, quát to: "Đủ chưa? Vừa rồi là ta không đúng, ta để cho nàng đánh rồi, nàng còn muốn sao nữa?"
Hắn đẩy một cái làm lưng nàng ta đụng vào thành xe ngựa, toàn thân đau đớn, nhịn không được khóc lớn lên, "Chu Dịch, chàng đánh chết ta luôn đi. Cái tên khốn này, đồ súc sinh, dám đánh thê tử mình, có còn là người hay không? Ta liều mạng với chàng."
Thấy nàng ta mất lý trí, liều mạng đánh hắn, Chu Dịch quát lên: "Dừng xe."
Xa phu bên ngoài đã nghe động tĩnh từ sớm, nghe tiếng quát, hắn ta vội dừng xe ngựa, Chu Dịch cắn răng nói: "Đưa nàng ta về Hứa gia." Hắn phất áo choàng xuống xe ngựa.
Hứa Đại Mi kêu trời gọi đất, một bụng uất ức, nàng ta không muốn về Chu gia, Chu Dịch đối xử không tốt với nàng ta, Chu phu nhân thấy hết. Nhưng cho tới bây giờ bà ta cũng không giúp nàng ta nói câu nào, bọn họ cãi nhau, nàng ta mét Chu phu nhân, bà ta luôn bình tĩnh nói Chu Dịch trời sinh tính tình không tốt, bảo nàng ta nhường nhịn, nhưng lẽ nào tính tình nàng ta là trời sinh tốt hay sao? Nàng ta không muốn trở về, khóc một lúc lâu, nàng ta hét lớn: "Còn không đi, đi Hứa gia!"
Xa phu nhanh điều khiển xe ngựa đi.
Đến cửa lớn, nàng ta xuống xe chạy thẳng vào.
Lúc này, Bùi Ngọc Kiều và Viên Diệu Huệ vừa đến, Viên Diệu Huệ đang giới thiệu với nàng một loại huân hương, nói là có thể an thần, hương thơm thoải mái, Lương thị ngồi bên cạnh hai người, nàng ta xuất thân từ thư hương môn đệ, văn nhã phóng khoáng, vừa nhìn là làm người ta yêu thích. Hứa phu nhân vừa định mời các nàng đi vào vườn ngắm hoa, chợt nghe bên ngoài có tiếng gào khóc, Hứa Đại Mi tóc tai rối bời, quần áo xốc xếch xông vào gọi mẫu thân, nửa bên mặt còn sưng, dấu bàn tay sáng loáng in ở phía trên.
Mọi người giật mình.
Lương thị là dâu trưởng, tác phong làm việc nghiêm cẩn, không giống Hứa phu nhân đang ngẩn người vì nữ nhi, nàng ta vội gọi hai nha hoàn đỡ Hứa Đại Mi đi vào sương phòng bên phải, quay lại nói với Viên Diệu Huệ, Bùi Ngọc Kiều: "Thiếp ra ngoài ngắm hoa cùng hai vị nương nương."
Nàng ta đứng dậy trước.
Tuy Viên Diệu Huệ rất tò mò, nhưng không thể không đi, dù sao tình huống bây giờ rất khó coi, Bùi Ngọc Kiều cũng đi theo.
Trong nội thất, Hứa Đại Mi nhào vào lòng Hứa phu nhân khóc lớn, nghẹn ngào nói: "Là hắn đánh, nương, con không muốn về đó nữa. Nương bảo các ca ca xả giận cho con, Chu Dịch là cái gì mà dám đối xử với con như thế? Nương, nương nhìn khuôn mặt con đi, hắn đánh rất mạnh, con đau muốn chết luôn."
Nghe là con rể đánh, Hứa phu nhân cũng là người nóng tính, dù sao bà ta chỉ có một nữ nhi, nuông chiều từ nhỏ tới lớn, dù có nghịch ngợm cũng không nỡ động tới một ngón tay, bây giờ bị đánh mặt mũi bầm dập, làm mẫu thân, sao có thể không tức giận cho được? Mặt bà ta đỏ lên vì tức, gọi nô tỳ đi lấy thuốc mỡ trị thương rồi nói với nữ nhi: "Là nương làm hại con, trước kia thấy Chu gia có thành ý, Chu Dịch tuổi trẻ tài cao, không ngờ lại đê tiện như vậy. Con yên tâm, vi nương nhất định sẽ xả giận cho con."
Hứa Đại Mi nói: "Gọi ca ca đánh chết hắn, đánh gãy chân hắn. Xem hắn còn ngang ngược nữa không?"
Hứa phu nhân biết nàng ta đang bực bội nên nói vậy, cái gì mà đánh chết với không chết? Bà ta không phải tụi nhỏ, không có tâm tư đơn giản như Hứa Đại Mi, nếu muốn dạy dỗ Chu Dịch thì phải hòa ly, sau này cắt đứt quan hệ Chu gia. Nhưng hai nhà kết thân, đồng mưu đại sự, sao có thể dễ dàng cắt đứt quan hệ được? Hòa ly còn khó hơn.
Bà ta im lặng một lát rồi kêu con lớn Hứa Tranh tới.
Nhìn thấy muội muội bị thương, Hứa Tranh hoảng sợ, "Thật sự là do Chu Dịch đánh muội?"
"Còn có thể là giả sao?" Hứa Đại Mi nói, "Hắn đã sớm bất mãn với Hứa gia chúng ta rồi, vì vậy đánh muội để có cớ không đến."
"Hừ, trên đời còn có tạp chủng như vậy sao?" Hứa Tranh phất tay áo, "Muội yên tâm, ca ca sẽ báo thù cho muội."
"Được rồi!" Hứa phu nhân quát một tiếng, "Cái gì mà báo thù hay không báo thù, lát nữa tiễn ngũ vương gia, thất vương gia về rồi, con tự mình đi Chu gia một chuyến, nói việc này với Chu phu nhân, ta không cần Chu Dịch chịu đòn nhận tội, ta muốn nó quỳ cầu xin Đại Mi trở về, nếu không thì đừng trách Hứa gia vô tình."
"Chỉ như vậy thôi?" Hứa Đại Mi nhíu mày, không thể tin quay đầu nhìn về phía mẫu thân, không phải nói muốn giúp nàng ta hả giận sao? Tại sao có thể như vậy? Nàng ta khóc ròng nói, "Nương, con không muốn làm thê tử hắn nữa, con không muốn về Chu gia, nương, con muốn hòa ly, con không tin không tìm được phu quân tốt hơn Chu Dịch."
Hứa phu nhân không để ý tới nàng ta, chỉ phân phó Hứa Tranh.
Hứa Tranh dạ một tiếng, rời khỏi nội thất.
Hứa Đại Mi liều mạng khóc, nhào lên đùi Hứa phu nhân nức nở không ngừng: "Thì ra nương cũng không thương con, con là người có số khổ nhất trên đời."
Hứa phu nhân thở dài: "Làm thê tử người ta không dễ, có điều con yên tâm, lần này Chu Dịch đánh con, nhất định hắn sẽ có một bài học, sau này hắn không bao giờ dám động thủ nữa. Nhưng con phải biết nhẫn nại, trước đây vi nương quá cưng chiều con, đúng là sai lầm rồi, có câu thà hủy một ngôi miếu còn hơn hủy một nhân duyên, đừng nói chuyện hòa ly, phụ thân con sẽ không đồng ý đâu. Đại Mi, con không còn nhỏ nữa, đã có tướng công xuất chúng, lại muốn hắn phải cưng chiều con, làm sao có thể chứ? Thế gian tuyệt không có loại người này."
Người khác đều nói bà ta tốt số, trượng phu chung tình, thật ra tất cả là do bà ta xử lý tốt chuyện trong nhà, nuôi dưỡng con cái, ít khi phạm sai lầm, vì vậy mới được trượng phu coi trọng, đáng tiếc, bà ta sai sót trong việc dạy nữ nhi.
Thấy mẫu thân không cho phép nàng ta hòa ly, dù cho Chu Dịch đồng ý tới nhận sai, sau đó nàng ta trở về, thì làm sao sống ở đó được nữa? Hứa Đại Mi rùng mình một cái, ôm eo mẫu thân nói: "Nương, con tình nguyện hòa ly rồi không gả cũng không muốn trở về Chu gia, Chu Dịch nhìn như lương thiện, thật ra rất hung ác, nếu không... Sao lại đánh con? Bà bà cũng không đứng về phía con, nương, nương cho con ở nhà được không? Con hứa không gây họa, con nghe theo lời nương hết, có được không? Con không thể về Chu gia, dù hắn không đánh con nữa, nhưng sau này hắn không nói gì với con thì con phải làm sao? Cái gì mà hắn làm không được, lỡ ngày nào đó hắn bóp chết con luôn đó."
Càng nói càng kỳ cục, trước đây Hứa phu nhân chọn con rể rất kĩ, Chu Dịch luôn biểu hiện rất tốt, tuy lần này động thủ, nhưng chưa chắc là bản tính hắn như vậy, đại khái là quá xúc động đi. Bà ta biết nữ nhi kiêu căng, có lẽ là chọc điên hắn mới vậy, bà ta dịu dàng trấn an nói: "Con đừng sợ, hắn tuyệt đối không dám động thủ lần nữa, trừ phi ngay cả Chu gia hắn cũng không để ý, nhưng sao hắn có gan này? Đến lúc con trở về phu gia, mà bọn họ vẫn không tốt với con thì con hãy về nói, phụ thân con sẽ làm chủ cho con."
Không đến cùng đường, ai cũng sẽ lưu lại một con đường.
Mẫu thân không đồng ý, Hứa Đại Mi càng nghĩ càng đau lòng, nằm lỳ ở trên giường khóc không dậy nổi.
Lương thị đi ngắm hoa cùng hai vị vương phi, Hứa gia Hứa quý phi rất được hoàng thượng yêu thương, không ngừng phong hầu bái tướng, còn ban thưởng phủ đệ, nhà ở đây còn rộng hơn cả Đông Bình hầu phủ của nàng, dọc theo đường, kỳ hoa dị thảo, đình đài lầu tạ, một bước một cảnh, rộng rãi thoáng mát, Lương thị đang nghĩ tới Hứa Đại Mi, không biết xảy ra chuyện gì, nàng ta hơi phân tâm.
Tâm tình Viên Diệu Huệ không tệ, nàng ta kéo Bùi Ngọc Kiều ngắm hoa, thấy Lương thị đang phân phó công việc cho hạ nhân, nàng ta nhỏ giọng nói với nàng: "Muội thấy Hứa Đại Mi vừa trở về không? Nhất định là bị tướng công đánh."
Bùi Ngọc Kiều giật mình, Chu Dịch đánh Hứa Đại Mi? Nhưng hắn không phải vì Hứa Đại Mi mà bỏ muội muội sao? Nàng không tin, hiếu kỳ hỏi: "Làm sao tỷ biết?"
"Nếu không thì ai sẽ đánh nàng ta? Dù sao cũng không phải Chu phu nhân. Còn đánh nặng như vậy, nhất định là nam nhân đánh, ta có nghe nói tình cảm bọn họ không tốt lắm." Nàng ta chậc chậc hai tiếng, "Không ngờ lại tới mức này, thật đáng thương, có tướng công như vậy..." Nàng ta vừa nói vừa cười nhìn Bùi Ngọc Kiều, "Vận khí của muội tốt hơn nàng ta nhiều, thất đệ đối xử với muội tốt không?"
Thấy nàng tinh thần phấn chấn, hai má phúng phính hơn trước, đôi mắt hạnh trong veo, nhìn rất muốn nựng vài cái, có điều nam nhân thích nữ nhân phong tình hơn nữ nhân ngây thơ như tiểu cô nương, mà nàng giống như vĩnh viễn không lớn.
Bùi Ngọc Kiều nghe nàng hỏi, gật đầu nói: "Đương nhiên là tốt, cái gì chàng cũng theo ý muội."
Giọng nói lộ ra vài phần đắc ý.
Viên Diệu Huệ luôn có ý xem thường nàng, nàng sẽ không để cho nàng ta được như ý, hơn nữa, Tư Đồ Tu đối xử với nàng rất tốt, ngoại trừ đòi hỏi quá độ, nhưng Đinh Hương đã nói rồi, đó là vì thương nàng. Nếu không thương thì chàng sẽ không muốn đụng tới nàng đâu. Nghĩ nghĩ, đây cũng là một ưu điểm?
Nàng bỗng nhiên thấy eo hơi đau.
Viên Diệu Huệ cười cười: "Như vậy là tốt, nếu thất đệ ức hiếp muội thì muội nói cho ta biết, ta nhất định sẽ dạy dỗ hắn cho muội."
Đời trước nàng ta cũng nói như vậy, nàng coi là ý tốt, cuối cùng còn kể hết cho nàng ta nghe, Tư Đồ Tu đánh lòng bàn tay nàng, không cho nàng ăn ngon, bây giờ nghĩ lại, thật là ngốc mà, sao nàng lại dễ bị lừa như thế? Trên đời này, thật ra đúng như Tư Đồ Tu nói, trừ chàng, trừ nhà mẹ đẻ ra thì nàng không thể tin bất cứ ai.
Nàng suýt chút hừ một tiếng, may là nhịn được rồi gật đầu.
Tới buổi chiều, nàng và Tư Đồ Tu ngồi xe trở về vương phủ. Ở trên xe, nàng kể chuyện Hứa Đại Mi cho chàng biết: "Ngũ tẩu nói là do Chu Dịch đánh, ta không biết là thật hay giả, nhưng nhìn thấy đánh rất nặng." Nàng có vài phần hả hê, bởi vì Chu Dịch và Hứa Đại Mi thật sự quá đáng ghét.
Tốt nhất là ngày nào cũng đánh đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...