Ngày hôm sau, chuẩn bị lại mặt.
Bùi Ngọc Kiều vốn muốn ăn mặc thật đẹp, Tố Hòa tới lấy lược trong tay Trúc Linh, nàng ta búi tóc cho nàng. Nhìn khuôn mặt dễ gần trong gương, nàng vẫn chưa hiểu, Tư Đồ Tu chưa từng phủ nhận nàng ta là thông phòng, nhưng hôm qua không có chạm vào nàng ta, cũng không có đến chỗ nàng ta, cuối cùng là thật hay giả?
Trong lúc suy nghĩ, Tố Hòa đã ngừng tay, tóc được chải cẩn thận tỉ mỉ, búi tóc trên đỉnh đầu, xinh đẹp động lòng người, nàng ngạc nhiên nói: "Tay nghề em thật tốt."
Thảo nào Tư Đồ Tu nói nàng ta cái gì cũng giỏi, Trúc Linh chải đầu cho nàng mấy năm mà còn không bằng. Nàng sờ sờ búi tóc, cười nói: "Thật là đẹp."
Tố Hòa nhìn nàng cười, cười như ánh mặt trời rực rỡ tháng ba, khó trách được chủ tử thích, một tiểu nương tử mềm mại như vậy, nếu bị tổn thương thì thật sự làm người ta thương tiếc, nàng ta nói: "Nô tỳ biết rất nhiều, chải tóc chỉ là tài mọn mà thôi."
Thật sự rất giống muội muội, anh khí bừng bừng, kiêu ngạo thong dong, Bùi Ngọc Kiều thấy đáng tiếc vì nàng ta là một nô tỳ, nếu đầu thai đến nhà giàu thì không biết sẽ là một thiên kim tiểu thư như thế nào đây?
Trong mắt của nàng có sự yêu thích, Tư Đồ Tu đứng ở cách đó không xa nhìn thấy, ngón tay dùng sức phất tay áo, nếu cô nương bình thường biết Tố Hòa là thông phòng thì ngoại trừ tâm cơ thâm trầm ra vẻ rộng lượng, còn có tức điên lên rồi, không ai như nàng, bởi vậy có thể thấy được, nàng không hề ghen chút nào.
Đè cơn tức đang dâng lên, chàng nhíu nhíu mày, đại khái là đời này phải tốn công thêm một lần nữa, để nàng có thể hoàn toàn thông suốt.
Chàng bước qua nói với Tố Hòa, "Những việc nhỏ này để Trúc Linh, Đinh Hương làm, ngươi không cần làm."
Sắc mặt Trúc Linh và Đinh Hương thay đổi.
Bùi Ngọc Kiều chưa phát hiện, nàng bảo Trúc Linh chọn trang sức, Tố Hòa ngạc nhiên nhìn Tư Đồ Tu, thấy trong mắt chàng có thâm ý thì dạ một tiếng.
Nàng ta đứng bên cạnh không nhúng tay vào, hai nha hoàn âm thầm lo lắng, chỉ là không tiện nói.
Hai phu thê ăn sáng xong, ngồi xe ngựa đến Bùi gia.
Người lớn, trẻ nhỏ Bùi gia đều tập trung lại, ngay cả Bùi Ngọc Anh cũng tới, bởi vì nàng ấy vẫn lo cho tỷ tỷ, nàng ấy nói với Từ lão phu nhân một tiếng rồi đến xem.
Thấy tỷ tỷ từ đi từ cửa thuỳ hoa tới, tỷ tỷ mặc váy gấm thêu hoa mẫu đơn, trang sức trên đầu đính ngọc trai, mỗi viên lớn như ngón cái, lúc bước đi, nhẹ nhàng rung động, ánh sáng chói mắt. Nàng nở nụ cười, vừa thấy muội muội là nhào tới: "Muội muội, không ngờ muội sẽ đến."
Khuôn mặt nhỏ nhắn không có vẻ tiều tụy, vẫn giống như ngày thường, Bùi Ngọc Anh yên tâm, nàng ấy hành lễ với Tư Đồ Tu rồi mới nói với Bùi Ngọc Kiều: "Có khỏe không?"
Nàng liên tục gật đầu: "Cơm ở vương phủ rất ngon."
Giọng nói vui sướng giống như chú chim sổng chuồng, Tư Đồ Tu rũ mắt xuống, thấy bên chân có cục đá, suýt chút muốn đưa chân đá nó.
Bùi Ngọc Anh cười rộ lên, tỷ tỷ vẫn như vậy, nàng ấy kéo tỷ tỷ đi về phía trước, cách Tư Đồ Tu một khoảng mới hỏi: "Vương gia có tốt với tỷ không?"
Nói đến cái này, Bùi Ngọc Kiều muốn mách muội muội, nàng ghét Tư Đồ Tu không đủ dịu dàng, nhưng chuyện giường chiếu, dù là tỷ tỷ ruột cũng không tiện nói, huống chi chàng đã đồng ý nửa tháng không động vào nàng, nàng hơi đỏ mặt nói: "Tốt lắm, chỉ là..." Nàng nghĩ đến Tố Hòa, nàng hỏi Bùi Ngọc Anh, "Nếu chàng có thông phòng thì làm sao bây giờ?"
Bùi Ngọc Anh ngẩn người, nhíu mày, nghĩ tới Tư Đồ Tu là vương gia, đừng nói có thông phòng, cho dù có hai trắc phi cũng là chuyện thường, trong mấy vị vương gia, chỉ có Tư Đồ Dập là đối xử với vương phi tốt nhất, phế thái tử, Chu vương, Yến vương, ai mà không có tiểu thiếp? Dù sao nam nhi trên thế gian, rất ít người chung thủy với hôn nhân như phụ thân.
Nàng ấy cân nhắc rồi nói: "Còn phải nhìn thái độ của ngài ấy với tỷ, nếu mọi chuyện trong nhà đều giao cho tỷ quyết định, làm việc không khác người, cũng không quá mức thì tốt, nhưng nếu dung túng thông phòng leo lên đầu tỷ thì tỷ phải nói cho muội biết."
Chính thê phải uy của chính thê, dù là vương gia cũng không thể có chuyện yêu thiếp diệt thê được.
Bùi Ngọc Kiều gật đầu.
Hai người nói chuyện, Bùi Ngọc Anh bỗng thấy Tố Hòa bên cạnh, nàng ấy hơi giật mình, khí độ như thế này, đôi mắt sắt bén một chút là nhìn ra nàng ta không phải nô tỳ, lẽ nào đây là thông phòng?
Giữa ban ngày ban mặt mà dắt thông phòng tới? Bùi Ngọc Anh tức giận, nàng ấy để cho tỷ tỷ đi trước, còn mình đi chậm lại đợi Tư Đồ Tu, nàng ấy lạnh lùng nói: "Vương gia một lòng muốn cưới tỷ tỷ, bây giờ lại đối xử với tỷ tỷ như thế. Đã có một thông phòng hơn người như vậy thì cần gì phải dây dưa với tỷ tỷ? Chẳng lẽ thấy tỷ tỷ hiền lạnh mà bắt nạt?"
Tư Đồ Tu biết là Bùi Ngọc Kiều nói.
Chàng cười nói: "Đó là ám vệ, bản vương để nàng ta giả thành nô tỳ bảo vệ Ngọc Kiều."
Ám vệ? Chuyện này là sao? Bùi Ngọc Anh thấy lạ.
"Bởi vì bản vương sợ nàng bị hại." Tư Đồ Tu không nói rõ với Bùi Ngọc Kiều là muốn xem thái độ của nàng, nhưng không thể để cho người nhà họ Bùi hiểu lầm, "Để nàng ta ra vẻ mình là thông phòng thì người khác sẽ không nghi ngờ, muội muội yên tâm, bản vương sẽ không phụ Ngọc Kiều, nhưng nàng..." Chàng cũng có nỗi khổ tâm, "Bản vương mong nàng và mình phu thê hòa hợp, nhưng nàng chỉ thích ăn, nói vậy muội muội cũng hiểu, vì vậy bản vương lấy thông phòng thử một lần, xin muội muội thứ lỗi."
Lúc đầu Bùi Ngọc Anh còn không rõ, nhưng bây giờ nàng ấy suýt nữa cười ra tiếng, nàng ấy gắng nhịn nói: "Tỷ tỷ ngốc nghếch, làm vương gia phải tốn tâm tư rồi, chỉ là hành động này của vương gia khá mạo hiểm, đừng để cuối cùng sẽ làm tỷ tỷ đau lòng."
"Bản vương thì sẽ chú ý." Tư Đồ Tu thấy nàng ấy chủ động nói, lại nhớ tới chuyện định hỏi Bùi Trăn, chàng hỏi Bùi Ngọc Anh, "Ta thấy muội muội rất thông minh, mà nhạc phụ cũng là văn võ song toàn, không biết vì sao Ngọc Kiều lại ngốc?"
"Là do số khổ." Bùi Ngọc Anh xụ mặt, "Nghe tổ mẫu là vì lúc mẫu thân có thai thì bệnh, bất đắc dĩ phải uống thuốc, sau đó ảnh hưởng tới tỷ tỷ."
Thì ra là thế, không phải trời sinh đã vậy, bởi vì lúc còn trong bụng mẹ, đầu óc bị tổn thương, như vậy sẽ không di truyền rồi? Tư Đồ Tu thở phào.
Hai người vừa nói vừa vào chính phòng, sau đó chào mọi người.
Tư Đồ Tu hào hoa phong nhã, chưa từng ỷ vào thân phận vương gia mà kiêu căng với người, Bùi Ngọc Kiều vẫn ngây thơ đáng yêu như cũ, nàng nhào lại bên cạnh thái phu nhân hỏi thăm đủ chuyện, bầu không khí hòa thuận.
Lúc nàng gả ra ngoài, Bùi gia buồn hai ba ngày vì xa cách.
Thấy các nữ quyến đều ngồi chung với nhau, các nam nhân rất nhanh ra khỏi phòng chính, Tư Đồ Tu theo nhạc phụ đi dạo trong vườn gần đó, Bùi Trăn nói: "Kiều nhi giao cho con chăm sóc, mong rằng sau này con sẽ đối xử tốt với nó."
Tư Đồ Tu cười nói: "Được." Nói đến chuyện hỏa binh doanh, "Nghe đề nghị của nhạc phụ, hỏa binh doanh rơi vào tay tứ ca, bây giờ nó vô cùng thê thảm, e là quan viên công bộ đã tố cáo rồi."
"Đúng là gãi đúng chỗ ngứa." Bùi Trăn thản nhiên nói, "Nếu con quản hỏa binh doanh thì định khi nào đi Lưỡng Chiết? Lúc đó Bùi mỗ chắc chắn sẽ xin hoàng thượng xuất chinh."
Chàng giật mình: "Nếu nhạc phụ đi thì sợ là nương tử sẽ lo lắng."
"Lẽ nào cứ ở trong nhà dưỡng lão? Ta nhớ năm kia con có nói chuyện diệt sạch bọn cướp biển ở Lưỡng Chiết, đã hơn một năm, không thể đợi được nữa, hỏa binh doanh nên lập chiến công rồi, nếu không...con sẽ phí tâm tư thiết lập doanh, còn không được tán thành." Ông nhớ tới lời thái phu nhân dặn dò, muốn Tư Đồ Tu rời xa vòng xoáy, ông nói: "Lần này đi Lưỡng Chiết, có thể ở lâu một chút."
Tư Đồ Tu hiểu rõ ý ông, chàng nói: "Bản vương sẽ ở lại kinh thành."
Bùi Trăn chớp mắt nhìn chàng.
Nam nhân trẻ tuổi bình tĩnh tự nhiên, giống như đã dự tính trước mọi việc, lại giống như hiểu rõ ông đang lo lắng cái gì, cũng hiểu được mình phải làm như thế nào, Bùi Trăn im lặng một lát rồi nói: "Ta tin con một lần."
Hai người trò chuyện một lát, ba nữ nhi Bùi gia cũng đang tụ tập cùng nhau, Bùi Ngọc Họa đánh giá, hâm mộ phú quý một lát rồi nhỏ giọng nói với hai tỷ tỷ, "Ca ca sắp lấy thê tử. \"
"Ai? Là ai vậy?" Hai tỷ tỷ vội hỏi.
"Bọn tỷ có quen, là biểu tỷ Lâm gia." Bùi Ngọc Họa nói: "Ngày đại tỷ thành thân, Lâm gia cũng tới, biểu cữu mẫu ở chỗ lão phu nhân nói ngầm chuyện này. Nhưng mẫu thân muội không thích, muội còn đang khuyên nè, Lâm biểu tỷ rất tốt."
Đời trước Lâm Sơ Hạ gả cho Kim gia, Kim công tử là cử nhân, vốn là một mối duyên tốt, ai ngờ sau này Kim công tử hút ngũ vị tán đến nghiện, lấy hết tiền trong nhà, còn hận không thể đoạt đồ cưới của thê tử, sau đó Lâm Sơ Hạ qua đời, Bùi Ngọc Kiều nghĩ đại khái là bị chọc tức đến ngã bệnh, nếu có thể gả cho Bùi Ứng Hồng thì tốt rồi.
Lúc ba người nói chuyện, nha hoàn Đỗ Quyên đến cạnh Bùi Ngọc Họa nhỏ giọng bẩm báo vài câu, nàng ta khinh thường cười rộ lên, nói với các nàng, "Các tỷ đoán xem, Tưởng Lâm không biết xấu hổ vừa bỏ trốn, vừa rồi Tưởng biểu cữu tới, nhất định là muốn gặp vương gia, ông ta còn dẫn theo Tưởng Lâm, ai ngờ nàng ta mượn cớ đi nhà xí, nửa ngày vẫn chưa ra. Có người thấy nàng ta luống cuống chạy ra khỏi phủ." Bùi Ngọc Họa gõ gõ tay lên bàn, "Eo ôi, có trò hay để xem rồi, các tỷ đoán xem nàng ta đi đâu?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...