Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit

Xa cách mấy năm.

Đời trước, chàng theo lệnh đi Sơn Tây bình loạn, sau khi chiến thắng trở về vương phủ mới biết nàng đã qua đời nửa được nửa tháng. Bây giờ chàng chết rồi sống lại, lần này đến đây chỉ vì một tâm nguyện, đó là gặp nàng một lần.

Tuy nàng chưa phải là người đã gả cho chàng, là cô nương do chính chàng dạy dỗ, nhưng mà có còn hơn không.

Tư Đồ Tu đi thẳng về phía nàng.

Bùi Ngọc Kiều hoảng sợ, hận không thể lui lại phía sau. Trong thoáng chốc, bỗng nhớ tới lúc Tư Đồ Tu cầm thước đánh lòng bàn tay nàng, bắt nàng nằm trên giường để đánh mông nàng, từng việc từng việc, từng lần dạy bảo, tất cả lướt qua như cưỡi ngựa xem hoa trong đầu, chân của nàng bỗng nhiên mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.

Mọi người rối rít nhìn qua, Trúc Linh vội vàng kéo Bùi Ngọc Kiều nói nhỏ: "Cô nương sao vậy? Trẹo chân sao? Đang yên đang lành sao lại té?"

Mà Trạch Lan thì đứng trơ người ra, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Tư Đồ Tu, nàng ta vốn tưởng rằng Thẩm Mộng Dung là xuất chúng lắm rồi, ai ngờ người này chỉ có hơn chứ không kém, người này không kém Thẩm Mộng Dung tuấn nhã chút nào, lại còn có khí chất thanh quý, thật sự như thần tiên từ trên trời giáng xuống.

Lạnh nhạt, lạnh nhạt đến hút người, khiến cho người ta muốn dùng tất cả nỗ lực để tới gần chàng, bất kể có bị tổn thương hay không.

Tim Trạch Lan đập bịch bịch.

Bùi Ngọc Kiều lại chổ Bùi Ngọc Anh đứng, nàng kéo tay áo muội muội rồi nhỏ giọng nói: "Muội muội, ta, ta xin quẻ bói rồi, chúng ta mau đi thôi!"

Bùi Ngọc Anh đã sớm mất cảm giác với sự thất lễ của tỷ tỷ mình, nàng ta vừa đưa tay đỡ trán vừa nói: "Sao phải vội như vậy? Tỷ tỷ, tỷ đi đứng tốt một chút đi. Quẻ bói đâu?"

"Quẻ bói..." Bùi Ngọc Kiều nhìn tay, không có, nhìn dưới đất, chắc là rơi ở chỗ vừa té, nàng gọi Trúc Linh đi lấy. Quẻ bói đã bị Tư Đồ Tu lấy trước, hắn nhìn lướt qua, chỉ thấy phía trên có bốn hàng chữ, "Một ngày mặt trời mọc ở hướng đông, hai ngày nước trong rõ ràng... "

Chẳng lẽ nàng cầu quẻ nhân duyên?

Chàng nghiêng đầu nhìn Bùi Ngọc Kiều.

Tiểu cô nương vừa mới thành tâm cầu bồ tát, cái mũ che được gỡ xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại, lúc này khuôn mặt vì bối rối mà trở nên hồng hào, tăng thêm vài phần xinh đẹp.

Nàng quay đầu, chỉ để ý kéo Bùi Ngọc Anh đi, ngay cả quẻ bói cũng không cần nữa.

Tư Đồ Tu nhớ tới ngày nàng gả cho mình, hồn nhiên ngây thơ, không biết sợ nhưng lại tự biết mình, nàng nói chàng không được phụ vương yêu thương nên mới cho cưới một cô nương ngốc như nàng.

Trong đôi mắt sáng ngời đầy ý thông cảm.


Đúng vậy, đó là sự thật cả thiên hạ đều biết, nhưng không ai dám nói trước mặt chàng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, chàng nghĩ dù có như thế nào thì phụ hoàng cũng không tuyệt tình lắm, nữ tử coi trọng bề ngoài, nàng ngốc thì ngốc nhưng vóc người tướng mạo lại ít người có thể sánh kịp, chàng không phụ hoàng ân, đêm đó muốn nàng.

Cũng là ngày đó, chàng thấy nàng khóc điềm đạm đáng yêu như hoa lê dưới mưa. Ngày thứ hai, nàng trốn tránh chàng như con mèo nhỏ bị thương.

Bọn nha hoàn tìm xung quanh, sau rốt cũng tìm được nàng trốn trong rương gỗ.

Đưa nàng tới trước mặt chàng, hai tay nàng ôm lấy ngực, vẻ mặt hoảng sợ, dường như rất sợ chàng lại cởi y phục nàng.

Giống như vừa rồi...

Chân mày chàng nhíu lại.

Không đúng!

Nàng không nên sợ chàng!

Chàng trọng sinh nên tất nhiên chàng biết Bùi Ngọc Kiều, nhưng Bùi Ngọc Kiều còn chưa biết chàng, sao lại sợ chàng? Dung mạo chàng như vậy, không nói đến tất cả các cô nương đều chết mê chết mệt, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là không tránh không kịp. Lại nói, nếu theo tính tình đơn thuần như trước của nàng thì chắc chắn sẽ hỏi chàng về quẻ bói.

Tư Đồ Tu ngạc nhiên xoay người.

Bùi Ngọc Kiều sợ đến mức trốn đi, nàng kéo tay Bùi Ngọc Anh đi nhanh về hướng chân núi, Bùi Ngọc Anh bị nàng khiến cho không hiểu gì hết, "Sao vậy? Tỷ tỷ? Chúng ta mới đến, vừa xin quẻ bói, còn chưa giải mà. Cho dù muốn về thì cũng phải đợi nhị thẩm và tam muội chứ!"

Mã thị đã dẫn Bùi Ngọc Họa ra phía ngoài thắp đèn.

Trực giác của nàng ta bảo tỷ tỷ không bình thường, suy nghĩ một chút về sự xuất hiện ấn tượng của Tư Đồ Tu, nàng ta chần chờ nói, "Chẳng lẽ tỷ tỷ biết vị công tử kia?"

"Hả?" Bùi Ngọc Kiều giật mình.

Đời trước nàng biết Tư Đồ Tu, nhưng bây giờ không phải là đời trước, sao nàng phải chạy? Tư Đồ Tu cũng không biết nàng.

Cảm giác được mình vừa làm việc ngốc, Bùi Ngọc Kiều lúng ta lúng túng nói: "Không phải, không biết, tỷ..." Chắc là bởi vì bỗng nhiên nhìn thấy chàng. Dù sao trong trí nhớ, lần đầu tiên nàng gặp Tư Đồ Tu cũng là lúc thành thân. Bây giờ gặp trước ba năm, sao nàng có thể không sợ đây? Lại thêm Tư Đồ Tu có ảnh hưởng rất lớn đến nàng, vì thế phản ứng đầu tiên của nàng là muốn chạy.

Thấy nàng cúi thấp đầu mà không nói rõ ràng, ngoại trừ thở dài ra Bùi Ngọc Anh còn có thể nói cái gì nữa đây?

Mà vậy cũng quen rồi, nàng ấy kéo tỷ tỷ: "Muội đã rút quẻ bói, tỷ đi giải quẻ bói với muội đi."


Bùi Ngọc Kiều gật đầu, đội mũ che lên.

Đi tới trước miếu lần nữa, nàng len lén nhìn xung quanh, không thấy Tư Đồ Tu thì liền thở phào nhẹ nhõm.

Hai người giải quẻ bói.

Bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng cười: "Thật là khéo, Bùi nhị cô nương."

Bùi Ngọc Anh quay đầu nhìn lại, là cô nương Hứa gia Hứa Đại Mi.

Bởi vì Hứa gia sinh ra một Hoàng quý phi nên năm mới được phong Trưởng Hưng Thịnh hầu, Trưởng Hưng Thịnh hầu phu nhân Thường thị sinh ba nhi tử liên tiếp mới được một nữ nhi Hứa Đại Mi, vô cùng cưng chiều, hận không thể hái sao trên trời xuống cho nàng ta, dưỡng thành tính tình nuông chiều.

Sau đó thái tử bị phế, Hứa gia nước lên thì thuyền lên, càng cho phép Hứa Đại Mi ngang dọc trong kinh thành, trong vòng quý nữ, rất nhiều cô nương lấy nàng ta làm chuẩn.

Nhưng Bùi Ngọc Anh chưa từng như thế.

Bùi Ngọc Anh khá ngạo mạn, không nói dung mạo xuất chúng, chỉ nói tinh thông cầm kỳ thư họa, lại còn là người có chủ kiến, tất nhiên không quen nhìn người khác lấy lòng Hứa Đại Mi. Sau này lại xảy ra một chuyện làm mâu thuẩn giữa hai người càng thêm sâu sắc.

Nguyên nhân xảy ra ở tiệc trà của phủ trưởng công chúa.

Bùi Ngọc Anh thấy Hứa Đại Mi ức hiếp một cô nương Hồ gia nên ra tay giúp đỡ, kết quả là kết thù.

Sau này có gặp cũng không nói chuyện.

Hôm nay Hứa Đại Mi chủ động chào hỏi, Bùi Ngọc Anh nhướng mày nói: "Thật sự là trùng hợp. Ta muốn giải quẻ, đi trước một bước."

"Gấp cái gì chứ?" Hứa Đại Mi cười nói, "Lâu rồi chúng ta không gặp, ôn chuyện một chút chứ? "

Nàng ta vừa nói vừa ngắm nghía ngọc bội bên hông.

Bùi Ngọc Anh đưa mắt nhìn theo, đến khi thấy rõ ngọc bội kia thì nàng giật mình.

Ngọc bội kia là được khắc từ ngọc dương chi, dài khoảng ba tấc, được khắc thành tỳ hưu, hình dáng bình thường, bởi vì đa số công tử đều đeo ngọc bội hình dáng con thú may mắn, nhưng dưới góc trái ngọc bội kia có vết nứt. Vết nứt này là do nàng ta vô ý ném hỏng, nhưng Chu Dịch không trách một chút nào, còn mang theo mỗi ngày, nói ngọc bội kia là có một không hai.


Vậy mà bây giờ cái vật có một không hai này được đeo bên hông Hứa Đại Mi.

Nước mắt lập tức trào ra, suýt chút nữa chảy ra viền mắt.

Nhưng tự tôn tuyệt đối không cho phép nàng ấy khóc.

Bùi Ngọc Anh nhanh chóng quay đầu: "Ta không có lời nào để nói với cô."

Nàng ấy kéo Bùi Ngọc Kiều đi nhanh hơn.

Sức hơi lớn, kéo nàng hơi đau.

Bùi Ngọc Kiều khó hiểu ngẩng đầu nhìn muội muội mình, phát hiện mắt của nàng ấy hơi đỏ lên.

"Muội muội..." Nàng nhẹ giọng hỏi, "Muội sao vậy? Muội khóc hả?"

Tại sao vậy chứ?

Bùi Ngọc Kiều không biết chuyện ngọc bội, đời trước nàng chỉ biết sống phóng túng, biết rõ mình ngốc nhưng cũng chỉ ngây thơ sống như vậy, cho tới chết mới hiểu, con người nói chết là chết, chết sẽ hoàn toàn rời xa người thân, mà người như nàng lại có cơ hội chết đi sống lại.

Bây giờ nàng nhất định phải quan tâm người nhà, nàng lắc lắc tay Bùi Ngọc Anh.

Bùi Ngọc Anh cầm khăn lau mắt, miễn cưỡng cười nói: "Không có gì, là bụi bay vào mắt."

Rất giống như đang gạt người.

Bùi Ngọc Kiều nghiêng đầu nhìn nàng ấu:"Có chuyện gì thì muội có thể nói cho tỷ biết, tỷ sẽ giúp muội nghĩ cách. "

Lời nói đơn giản làm người khác ngạc nhiên.

Bùi Ngọc Anh vui vẻ, nâng mặt của nàng lên: "Kiều Nhi, thì ra tỷ cũng biết nói những lời này."

"Ừ, tốt xấu gì tỷ cũng có đầu óc mà." Bùi Ngọc Kiều nói, "Tỷ thấy muội không vui."

"Tỷ không giúp được muội đâu." Bùi Ngọc Anh thở dài, "Tỷ giúp được thì tất nhiên muội sẽ nói cho tỷ biết, bậy giờ nói chi cho tỷ phiền lòng?"

Cuối cùng nàng ấy cũng biết vì sao Chu Dịch không đến hầu phủ.

Hứa Đại Mi khinh thường nhếch môi nhìn bóng lưng của Bùi Ngọc Anh. Bùi Ngọc Anh ỷ có phụ thân dũng mãnh như thần mà tự cao tự đại, nhưng tình cảnh Đông Bình Hầu phủ hôm nay thật sự không được coi là tốt, cho dù Bùi Trăn chiến thắng trở về thì cũng không bằng Trưởng Hưng Thịnh hầu phủ, thông minh như Chu Dịch, đương nhiên biết lựa chọn như thế nào.

Nhớ tới nam tử trẻ tuổi kia, gò má nàng ta ửng đỏ.


Mặc dù dung mạo Chu Dịch không phải số một số hai, nhưng xuất thân từ Tào phủ quốc công, lại là con trai trưởng dòng chính, khí độ bất phàm, am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, mười tám tuổi đã làm phó chỉ huy sứ, thống lĩnh năm trăm binh mã, quản lý phù hợp, thường được hoàng thượng khích lệ, người đàn ông như vậy, cần gì phải tặng cho Bùi Ngọc Anh?

Hai nhà có ý kết thân, nàng ta rất hài lòng Chu Dịch.

Hôm nay, trước tiên phải khiến Bùi Ngọc Anh nếm thử hương vị thất bại đi.

Tương lai lúc nàng nàng ta thành thân với Chu Dịch, Bùi Ngọc Anh còn phải khóc nữa đấy.

Nàng ta đắc ý vào trong dâng hương.

Bùi Ngọc Anh không còn hứng thú giải quẻ nữa, nàng ta ở phòng khách đợi Mã thị và Bùi Ngọc Họa, sau đó ngồi xe ngựa về nhà.

Hai tỷ muội đều lặng im không nói, Bùi Ngọc Họa thấy lạ, nghĩ tới một chuyện nên cười nhạo nói: "Vừa rồi thấy Hứa Đại Mi, còn bày ra dáng vẻ "Ta đẹp nhất thiên hạ". Sao có người yêu người chân thối như nàng ta? Muội thấy nàng ta là thấy phiền. Hai người thì sao?"

Về điểm này, tỷ muội các nàng đều có chung ý nghĩ.

Bùi Ngọc Anh không nói chuyện, Bùi Ngọc Kiều nói: "Gặp ở cửa."

"Ồ." Bùi Ngọc Họa liếc mắt nhìn Bùi Ngọc Anh, thấy nàng ấy ỉu xìu, có vẻ không quen nên đụng vào cánh tay Bùi Ngọc Anh rồi bĩu môi nói, "Xảy ra chuyện gì thế?"

Bùi Ngọc Kiều lắc đầu: "Tỷ không biết, từ lúc gặp Hứa cô nương là trở thành vậy."

"Hả? Lẽ nào bị ức hiếp sao?" Bùi Ngọc Họa nhướn mày, nghi ngờ nói: "Nhị tỷ tỷ, sao tỷ có thể thua nàng ta? Nàng ta là cái thá gì chứ? Không xinh đẹp bằng tỷ, không tài hoa bằng tỷ. Không phải là chỉ ỷ vào cô cô nàng ta là Hoàng quý phi thôi sao? Thật ra chỉ là thứ người ngu ngốc, còn không bằng đại tỷ của chúng ta."

Bùi Ngọc Kiều vui vẻ nói: "Thật sao? Tỷ lợi hại hơn nàng ta ư?"

Bùi Ngọc Họa nhìn nàng chăm chú, khóe miệng giật liên tục, trả lời qua loa: "Đúng."

Bùi Ngọc Kiều nói cười như hoa.

Thấy tỷ tỷ vui vẻ, lại nghe tam muội an ủi nàng, tâm tình Bùi Ngọc Anh cũng tốt hơn chút. Nàng ấy lạnh nhạt nói: "Nàng ta không ức hiếp được tỷ. Chỉ là có chút chuyện."

"Chuyện gì?" Bùi Ngọc Họa tò mò hỏi.

"Muội không cần biết." Bùi Ngọc Anh nói, "Tự tỷ có thể giải quyết."

Bùi Ngọc Họa hừ một tiếng: "Sao cũng được! Lúc đầu muội cũng không muốn nghe."

Hai người lại đối đầu với nhau.

Bùi Ngọc Kiều suy nghĩ nát óc cũng không hiểu sao hai muội muội trở mặt nhanh như vậy. Đúng là lòng dạ thiếu nữ giống kim dưới đáy biển.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận