Bùi Ngọc Kiều không nghĩ ra, chẳng lẽ Từ lão phu nhân và Đậu lão phu nhân là bạn tốt sao?
Nhưng trong trí nhớ của nàng không có có chuyện này.
Bởi vì Từ gia vốn ở Tô Châu, bọn họ vừa đến kinh thành vào năm nay, ngày thường ít qua lại với nhà khác, hơn nữa tính tình Từ Hàm lạnh nhạt, rất ít bạn bè, nàng nhớ rõ muội muội từng nói ngày lễ tết ở Từ gia là vắng vẻ nhất.
Nàng nghiêng đầu nhìn chằm chằm Từ lão phu nhân.
Đậu lão phu nhân cười giới thiệu với thái phu nhân: "Đây chính là đại ân nhân của ta, tháng trước ta đi chùa bị một tên tiểu tử thối đụng trúng, lăn từ trên bậc thang xuống, nếu không phải gặp bà ấy thì cái mạng này của ta không còn rồi."
Từ lão phu nhân nói: "Nhìn bà nói quá lên kìa, ta chỉ đúng lúc dẫn theo đại phu thôi mà, vốn thân thể bà khỏe mạnh sẵn rồi."
Thái phu nhân cười nói: "Là do hai bà có duyên."
"Nói thật đúng! Ngày đó ta không định ra khỏi cửa, nhưng đúng lúc có việc cầu bồ tát nên mới đi Minh Quang Tự." Từ lão phu nhân vừa nói vừa nhìn sang ba vị cô nương, khi nhìn đến Bùi Ngọc Kiều thì giật mình. Tiểu cô nương có đôi mắt hạnh vừa to vừa tròn, giống như trái cây tươi ngon mọng nước treo đầu cành. Đôi mắt chứa đầy tò mò nhìn bà ta.
Bà ta nhịn không được cười nói: "Cô nương Bùi gia thật sự làm người ta yêu thích." Ánh mắt bà ta lướt đến người Bùi Ngọc Anh.
Năm nay Từ Hàm đã hai mươi hai tuổi, sau khi đậu thám hoa thì được hoàng thượng cho vào làm ở Hàn Lâm Viện. Từ đó Từ gia trở nên náo nhiệt, trực tiếp thăm dò, cho người tới thăm hỏi, hư hư thật thật, không lúc nào ngừng, thậm chí quan trên Từ Hàm còn có ý muốn gả con gái cho hắn. Nói thật, Từ lão phu nhân có hơi tự đắc, năm đó mẹ con hai người suýt nữa lưu lạc đầu đường, mặc cho người ức hiếp, vậy mà còn có ngày hôm nay.
Bà ta định chọn cho con một thê tử thật tốt, ai ngờ trước đó không lâu con trai nói coi trọng nhị cô nương Bùi gia.
Sau khi nghe ngóng thì bà ta mới biết đó là Bùi Ngọc Anh của Đông Bình hầu phủ, tài mạo song toàn nổi tiếng kinh thành, phụ thân Bùi Trăn là tả đô đốc, Từ lão phu nhân không phản đối, đúng lúc ngày đó cứu Đậu lão phu nhân, nghe bà ấy nói hôm nay Bùi gia tới nên mượn cơ hội tới xem.
Hôm nay gặp mặt thì thấy cô nương này rất có phong thái, toàn thân ung dung hoa quý, không hề tầm thường, Từ lão phu nhân nghĩ là do người ta xuất thân từ hầu phủ, bà ta rất bội phục ánh mắt con trai mình.
Nhưng hai nhà kết thân không phải là chuyện đơn giản, còn có rất nhiều chuyện phải tính toán, ví dụ như ý của Bùi gia thế nào? Chuyện Bùi đại cô nương là sao? Kén rể hay là gả ra ngoài? Phải biết rõ ràng mới không mạo phạm.
Thái phu nhân cười: "Tiểu cô nương thích làm dáng, ai cũng không kém ai, bà đừng khen nữa, khen quá tụi nhỏ vểnh đuôi lên trời đó." Lại hỏi: "Nhà bà không có cô nương sao?"
Mã Thị cười nói: "Khó trách mẫu thân không biết, lần trước Từ lão phu nhân mở tiệc rượu, mẫu thân thấy lớn tuổi nên không tới." Mã Thị giới thiệu với thái phu nhân: "Mẫu thân, đây là Từ lão phu nhân, mẫu thân thám hoa Từ công tử."
Thái phu nhân giật mình, đương nhiên bà đã từng nghe tên Từ Hàm, trước đây còn tặng lễ vật chúc mừng, chỉ là đi dự tiệc thì Mã thị đi, vì vậy thái phu nhân không biết Từ lão phu nhân, ai ngờ hôm nay gặp được bà ta, trên mặt bà lộ ra vài phần thân thiện.
Xem ra không phải không có ý gì rồi, Từ lão phu nhân nghĩ thầm, khuôn mặt bà ta ngày càng hiền hòa.
Bùi Ngọc Kiều vẫn nhìn bà ta, lúc này nàng quay đầu lại nhìn Bùi Ngọc Anh, thấy muội muội không có thay đổi gì, rốt cuộc thì muội muội vẫn là muội muội, núi Thái Sơn sập ở trước mặt cũng không biến sắc, huống chi chỉ là gặp Từ lão phu nhân.
Chắc chắn muội muội sẽ không vì Từ Hàm từng giúp đỡ mà nhìn trúng hắn đâu, Bùi Ngọc Kiều yên tâm.
Bên này nữ quyến trò chuyện thân thiết, bên kia đám đàn ông cũng trò chuyện, chỉ là không thể so với nữ nhân, bọn họ nói chuyện trên triều, đại gia Đậu gia Đậu Chấn Sinh là lang trung hộ bộ, tính tình ngay thẳng, thấy Bùi Trăn liền hét lên: "Nghe nói mấy ngày trước phủ đô đốc các huynh bắt người, không gây ra chuyện gì chứ? Ta nghe người ta nói là tứ điện hạ và ngũ điện hạ đánh nhau?"
Đầu tháng tư, chuyện làm tất cả mọi người trong kinh thành chú ý là chuyện Yến vương và Hoài vương tranh chấp.
Yến vương làm việc trong lại bộ, trước đây hoàng thượng lệnh hắn thẩm tra lại danh sách xử trảm, ai ngờ hắn lại tự ý thay đổi để thu hối lộ, đúng là to gan lớn mật. Chỉ là hắn làm chuyện này rất bí mật, không biết làm sao mà Hoài vương biết được, Hoài vương báo cho hoàng thượng biết để lĩnh công, tuy có người khác nhận tội thay nhưng hoàng thượng vẫn trừng phạt Yến vương nghiêm khắc.
Yến vương càng hận Hoài vương nên tìm việc ngáng chân Hoài vương, hai người gặp nhau ở Bát Bảo Lâu, bọn họ nương theo cảm giác say rồi gây náo loạn, hai bên đánh nhau, cuối cùng là do phủ đô đốc phái người đi trấn áp.
Bây giờ hai vị thân vương đều bị cấm ra ngoài.
Bùi Trăn cười cười: "Chỉ là cãi vã thôi mà, bình thường huynh đệ sẽ có lúc không hợp nhau."
Thấy ông trả lời cẩn thận, Đậu Chấn Sinh không tiện hỏi nữa, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện làm tâm tình vui vẻ, "Bây giờ Thất điện hạ toàn quyền tra rõ hộ bộ, làm cho gà bay chó sủa, giống như Thường Lâm và Lục Khôi Ngạn, hai người này không dám đi ra ngoài, hôm qua gặp hoàng thượng, nước mắt già rơi liên tục, chính thức xác nhận sự việc. Chỉ trong một thời gian ngắn mà quốc khố tăng thêm khoảng hai trăm ngàn bạc, đều là móc ra từ túi quần bọn họ, bình thường giấu kĩ quá!"
Giọng nói to rõ làm nữ quyến nghe hết.
Đậu lão phu nhân nhăn mặt nhíu mày, đứa con này và phụ thân hắn đều có một loại tính tình, cũng may là thanh liêm nên được thưởng thức, nếu không... Thật không biết như thế nào.
Vài bà tử đi trước dẫn hai người tới, cuối cùng tâm trạng Đậu lão phu nhân mới tốt lên một chút, bà ấy cười nói: "Đang đợi hai người đó, Ngô phu nhân, Ngô tam cô nương."
Bà ấy tự mình ra đón.
Lần đi này làm tất cả mọi người đưa mắt ra nhìn.
Phía đối diện có hai người từ từ đi đến, đi trước là Ngô phu nhân khoảng bốn mươi tuổi, mặc váy màu tương thêu tứ phúc vân, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, khuôn mặt trứng ngỗng, mắt hai mí, nhìn rất là lanh lẹ. Đi sau là một cô nương khoảng hai mươi tuổi, có sáu bảy phần giống Ngô phu nhân, dáng vẻ thon thả, bước chân liên tục, nhìn có vài phần phong nhã làm người thích thú.
Thái phu nhân khá thích, bà nhìn Bùi Trăn, dường như Bùi Trăn có nhìn một cái, sau đó quay đầu đi, khuôn mặt không có một biểu cảm dư thừa.
Bà thầm lo lắng.
Nếu là cô nương thì có thể thấy được Đậu lão phu nhân thật sự hao tốn tâm tư, bà ấy chưa từng tìm phu nhân, nhưng con trai nhà mình hoàn toàn không cảm kích, nhìn thái độ này, sợ rằng hôm nay đi không công rồi.
Mã thị hé miệng cười, đại bá vẫn như vậy thì tốt hơn, mắc công cưới thêm một nàng dâu về làm bà ta khó thích ứng. Bà ta thu nụ cười lại nói với thái phu nhân: "Ngô cô nương không tệ."
Thái phu nhân tiếc nuối, lúc trở về nhịn không được than thở. Bùi Ngọc Kiều thấy tổ mẫu như vậy thì thấy lạ, nàng hỏi muội muội: "Hình như tổ mẫu không vui?"
Bùi Ngọc Anh nhỏ giọng nói: "Đứa ngốc này, không nhìn ra sao?"
"Chuyện gì?" Bùi Ngọc Kiều hỏi.
"Tổ phụ tổ mẫu đều muốn phụ thân tái giá." Nàng ấy vẫn luôn buồn bực trong lòng vì chuyện này, chưa từng nói với người nào, bây giờ tỷ tỷ hỏi, nàng ấy giống như tìm được một người chia sẻ, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.
Bùi Ngọc Kiều mở to hai mắt nhìn: "Thì ra là thế, như vậy Ngô tam cô nương..."
"Đúng vậy. Nếu chuyện thành thì Ngô tam cô nương là mẫu thân chúng ta."
"Còn trẻ tuổi mà." Bùi Ngọc Kiều nghĩ lại lắc đầu, chán nản nói: "Lúc mẫu thân qua đời cũng còn rất trẻ, không chênh lệch với tam cô nương lắm." Lông mày thanh tú nhíu lại, nàng đưa tay sờ ngọc bội bên hông, từ từ nói: "Tỷ biết tái giá là gì, chỉ sợ phụ thân không đồng ý."
Đời trước nhị lão cũng có tâm tư như vậy nhưng phụ thân không đồng ý, ông vẫn sống một mình đến khi nàng qua đời, vì thế nàng mới có ý muốn không rời khỏi nhà để ở cạnh ông.
Không thể ép buộc được, phụ thân chỉ thích nương, ông không sợ cô đơn, ông treo bức họa mẫu thân ở thư phòng, rõ ràng là không sợ đối mặt với xa cách, nàng nghĩ người như phụ thân mới là người đáng kính, ông chưa từng trốn tránh mà bình tĩnh tiếp nhận, dù đó là một việc rất tàn nhẫn.
Nàng nghĩ ngợi lại thấy buồn, hỏi Bùi Ngọc Anh: "Muội hy vọng phụ thân tái giá sao?"
Bùi Ngọc Anh không biết trả lời như thế nào, lát sau mới nói: "Việc này không do chúng ta hy vọng hay không." Trong đầu nàng ấy hiện lên dáng vẻ mẫu thân, bỗng nhiên có chút nghẹn ngào, nếu có thể thì nàng ấy hy vọng mẫu thân chưa qua đời, hy vọng bọn họ đoàn viên, nhưng mà không thể nào, vì thế nàng ấy phải trưởng thành thật nhanh, nàng ấy muốn trở thành cánh tay mạnh mẽ của phụ thân và tỷ tỷ.
"Chúng ta không nói chuyện này nữa. Phụ thân đồng ý thì chúng ta không phản đối, phụ thân không đồng ý thì chúng ta cũng không phản đối." Bùi Ngọc Anh cúi thấp đầu, lấy khăn dụi mắt một cái.
Bùi Ngọc Kiều lắc lắc tay nàng ấy, "Được." Nàng sợ muội muội lại buồn nên cười nói, "Vài ngày nữa chúng ta sẽ đi câu cá, muội muội, tỷ đi chọn quần áo với muội, chúng ta mặc giống nhau được không? Tóc cũng chải một kiểu."
Bùi Ngọc Anh: "Chúng ta đâu phải sinh đôi."
"Hiếm khi được một lần mà, vậy sẽ rất thú vị,"
Nàng ríu ra ríu rít làm nhạt đi chút bi thương vừa tới.
Tới ngày nghỉ, Bùi Trăn dẫn mấy người trẻ tuổi đi Bạch Hà câu cá. Sáng sớm, Bùi Ngọc Anh ra lệnh cho bọn hạ nhân chuẩn bị tất cả đồ đạc. Bùi Ngọc Kiều ở bên cạnh nói: "Mang theo hai bộ dụng cụ nướng nữa, đến lúc đó lấy cá câu được đi nướng, mang thêm chút hoa quả, chỗ Bạch Hà chuyên giậu đổ bìm leo bán đắt lắm, còn lấy ở nhà chúng ta thì không tốn tiền."
Bùi Ngọc Họa cười phì một tiếng, "Còn biết tiết kiệm tiền nữa."
"Ừ, kiếm tiền không dễ dàng, tỷ học gảy bàn tính mới rút ra được."
Bùi Ngọc Họa nhìn hai người ăn mặc giống nhau thì chua xót nói: "Sao không nói muội mặc và chải tóc giống vậy, ba người chúng ta mặc giống nhau mới càng vui hơn."
"Nếu muội muốn thì bây giờ vẫn còn kịp." Bùi Ngọc Kiều kéo nàng ta đi ngay.
Lát sau, đám hạ nhân đem đủ đồ lên xe, mọi người lại chính phòng tạm biệt thái phu nhân, bà đang phân phó người đi Đậu gia tặng lễ xem như lời cảm ơn, cũng có hơi áy náy.
Bùi Trăn yên lặng nghe, mấy ngày trước đây mẫu thân hỏi ông về Ngô tam cô nương, ông không đồng ý, mẫu thân không vui, ông để mặc bà nói bà trách, cuối cùng thì bà cũng không nói nhiều. Phận làm con tất nhiên là có áy náy, nhưng có lúc không thể lưỡng toàn trung hiếu, ông không thể thuận miệng đồng ý rồi hại người cũng hại chính mình.
Lúc này thái phu nhân mới ngẩng đầu nhìn về phía con trai: "Hiếm khi được thả lỏng, đi đứng cẩn thận, còn cá thì bắt đủ ăn được rồi, đừng giết nhiều gây nghiệt."
Bùi Trăn đồng ý.
Thái phu nhân nhìn ba đứa cháu mặc giống nhau như đúc, giống như hoa tươi trong mùa hè, thấy lòng vui vẻ hơn một chút, bà cười nói: "Đi ra ngoài không được lỗ mãng, cô nương phải có quy cũ của cô nương."
Ba người lên tiếng trả lời.
Từ phòng chính đi ra, mọi người lên xe ngựa đi tới Bạch Hà.
Trời trong nắng ấm, lại có nhiều người, Bùi Trăn chọn một nơi rồi lệnh cho hạ nhân giăng mồi câu bốn phía, Bùi Ngọc Kiều: "Ngửi kĩ còn có mùi rượu, cá rất thích ăn thứ này đó."
"Đương nhiên, là do phụ thân làm, chúng nó có thể không thích ăn sao?" Bùi Trăn như trở về lúc trẻ, ông hăng hái nói: "Chờ xem đi!"
Bùi Ứng Lân đang cầm cần câu cá, thấy Bùi Ngọc Kiều mặt mày hớn hở thì nổi lên ý trêu đùa, hắn ta cầm con giun đi tới nói: "Đại tỷ, đệ cho tỷ mồi câu, cần câu của tỷ đâu?"
Bùi Ngọc Kiều nhìn con giun vặn vẹo thân thì vừa hét chói tai vừa nhảy dựng lên tránh, Bùi Ứng Lân đuổi theo, nàng kêu đáng ghét, hai người rùm beng.
Bùi Ứng Lân không ngừng cười ha ha, sau đó bị Bùi Trăn và Bùi Ứng Hồng đưa mắt nhìn cảnh cáo thì hắn ta mới biết điều đi câu cá.
Bùi Ngọc Kiều vỗ ngực, sợ đến mặt đỏ tim đập, trong lúc vô tình đưa mắt nhìn về phía xa xa, chẳng biết lúc nào dưới tàng cây hạnh nở đầy hoa có một chàng trai trẻ tuổi đang đứng.
Đầu chàng đội ngọc quan, mặc áo gấm màu xanh nhạt, dáng người cao ngất, khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt hai người giao nhau, tim Bùi Ngọc Kiều đập lịch bịch, thật đúng là gặp quỷ, đi đâu cũng thấy chàng.
Bùi Ngọc Kiều sụt sịt làm bộ không nhìn thấy chàng, nàng xoay người đi lấy cần câu.
Ai ngờ Tư Đồ Tu lại bước tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...