Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit

Thật ra Bùi Ngọc Kiều tới đây là vì lo lắng chuyện của Bùi Ứng Hồng.

Nàng luôn cảm thấy Bùi Ứng Hồng sẽ không nghe lời dặn lúc chiều của nàng, chắc chắn hắn ta sẽ uống say, vì thế nàng luôn coi kĩ Chân đại cô nương.

Chân đại cô nương xuất thân từ Trung Dũng Bá Phủ, đại phòng không có con gái, vì vậy dù nàng ta là nhị phòng nhưng cũng là đại cô nương. Bùi Ngọc Kiều nhìn nàng ta một cái, giống hệt như đời trước, ngày thường thì xinh đẹp, dáng vẻ lẳng lơ, nói tóm lại là yêu kiều quyến rũ động lòng người, chẳng hiểu tại sao đại ca cưới nàng ta thì phu thê lại như kẻ thù.

Nàng không yên ổn, đại ca cũng không yên ổn, cả nhà náo loạn dữ dội, xảy ra không ít chuyện phiền lòng.

Nhớ tới những chuyện này, Bùi Ngọc Kiều lắc đầu, nàng nhìn một lúc thì thấy Chân đại cô nương đứng dậy, bèn vội nói với Bùi Ngọc Anh: "Vừa rồi tỷ ăn hơi nhiều nên giờ muốn đi nhà xí."

"Muội cũng đi." Bùi Ngọc Anh nói.

"Không cần, không cần, tự tỷ đi được, tỷ muốn... nên hơi lâu, mất công muội chờ." Bùi Ngọc Kiều nói dối, nàng không muốn muội muội theo, cứ nói nữa muội muội sẽ nghi ngờ, "Bên ngoài treo rất nhiều đèn lồng."

Bùi Ngọc Anh nói: "Vậy tỷ phải nhanh về."

"Được." Nàng vội vàng đi ra ngoài.

Có thể thấy Chân đại cô nương rất quen thuộc với chỗ này, vừa ra là không thấy bóng dáng. Bùi Ngọc Kiều thấy lạ, nàng đã từng tới Yến vương phủ mấy lần mà lần này đi còn suýt lạc đường, rốt cuộc thì Chân đại cô nương đi đâu đây? Nhưng nàng lại để mất dấu nàng ta, không còn cách nào khác, nàng đành đi về hướng cổng vòm, đời trước nghe người ta nói chuyện xảy ra ở đó.

Trên đường đi, nàng dặn Đinh Hương, người thay thế Trạch Lan hôm nay: "Em ra ngoài bảo bà tử đi ngoại viện tìm đại ca, nếu đại ca còn đang uống rượu thì nhất định phải khuyên đại ca trở về với tùy tùng. "

Đinh Hương dạ một tiếng.

Đinh Hương đi, Trúc Linh thấy lạ nên hỏi: "Cô nương muốn căn dặn chuyện này thì lúc nãy nói cũng được mà, cần gì phải tới đây?"

"Đề phòng vạn nhất." Bùi Ngọc Kiều nghĩ nhỡ đâu Bùi Ứng Hồng say rượu rồi đi qua đây thì sao, "Em để ý cho kỹ, nếu thấy đại ca thì phải gọi qua đây."


Yến vương phủ rất lớn, hai chủ tớ không dễ gì mới đi tới ánh trăng cổng vòm, trước sau cổng trồng nhiều cây to lớn, dường như che lấp hết ánh trăng, trong bóng đêm có vẻ âm u.

Trúc Linh có hơi sợ: "Cô nương tìm gì ở đây? Không biết chỗ này có quỷ không? Hay là chúng ta trở về đi."

Nàng không giúp thì sẽ chẳng ai giúp được Bùi Ứng Hồng, hơn nữa đại ca rất thân thiết với mình, lại là trưởng tôn Bùi gia, vì vậy nàng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Nàng nhỏ giọng nói: "Đừng nói chuyện nữa, xem một lát rồi chúng ta đi trở về."

Bây giờ gần qua giờ dậu (17h – 19h), trong trí nhớ, lúc đó nàng đang ở hầu phủ, sau khi ăn cơm tối xong thì qua chỗ thái phu nhân chơi, sẵn tiện chờ phụ thân và muội muội trở về, ai ngờ đợi mãi mà không thấy bọn họ. Tổ phụ cho người báo tin nàng mới biết bọn họ đang nói chuyện với Chân gia. Bây giờ vào thời gian này, một lát nữa tân khách sẽ về.

Hai người lặng yên không một tiếng động, nín thở nhìn chằm chằm trước mặt.

Kết quả chưa thấy Bùi Ứng Hồng mà đã thấy Tư Đồ Tu.

Chàng mặc áo gấm màu đỏ sậm mang dáng vẻ vui mừng, không biết có phải vì bóng đêm mà hai mắt chàng đặc biệt sáng hay không, lấp lánh như sao phản chiếu vào mắt.

Thấy chàng thong dong đi tới, ngọc thụ lâm phong như ngày thường, Bùi Ngọc Kiều vô ý thức tránh sau bụi cây, Trúc Linh cũng vội núp vào.

Nhưng Tư Đồ Tu đã sớm thấy nàng, chàng đi tới trước cây thản nhiên nói: "Ra đi, váy lộ ra ngoài rồi."

Bùi Ngọc Kiều không còn cách nào, chỉ đành bước tới gặp chàng, nàng lề mề bước ra, vô cùng không tình nguyện thi lễ nói: "Thất điện hạ."

Tư Đồ Tu nhìn nàng rồi nhìn qua Trúc Linh: "Đi ra chỗ khác, bản vương có chuyện muốn nói với chủ tử của cô."

Giọng điệu lạnh lẽo mang theo sự uy nghiêm khiến Trúc Linh sợ hãi, nàng ấy định nghe theo, nhưng nhớ lại nơi này tối lửa tắt đèn, nàng ấy bỏ một mình cô nương ở lại? Tuyệt đối không thể nào, nàng ấy cúi thấp đầu không phản ứng.


Tư Đồ Tu nhíu mày.

Bùi Ngọc Kiều vội nói: "Trúc Linh, em ra phía trước canh chừng. Không có chuyện gì đâu."

Nàng còn nhớ rõ lúc ở hầu phủ, Tư Đồ Tu đối phó như thế nào với Trúc Linh, chàng cho Mã Nghị bịt miệng nàng ấy mang đi, nếu lúc này nàng vẫn không mở lời thì tất nhiên chuyện tương tự sẽ xảy ra. Đây cũng là điều đáng ghét của vị thân vương này.

Lúc này Trúc Linh mới đi.

Bùi Ngọc Kiều khép hờ mắt nói: "Điện hạ có chuyện gì thì nói nhanh đi."

Tư Đồ thấy nàng nóng lòng muốn tránh mình thì bực bội, dù sao lần trước mối quan hệ của bọn họ coi như tiến thêm một bước, nhưng mới có mấy ngày mà nàng lại coi mình như kẻ thù, "Bản vương thấy nàng quá vô tình vô nghĩa, sớm biết như vậy thì ngày đó ta không nên xen vào việc của người khác."

Giọng điệu lành lùng, Bùi Ngọc Kiều bất đắc dĩ ngẩng đầu: "Ta rất cảm ơn chuyện lần trước, nhưng bây giờ...Ta có việc cần làm, điện hạ, ta không thể kéo dài thời gian nữa."

"Chuyện gì?" Tư Đồ Tu hỏi.

"Ta tới tìm đại ca." Bùi Ngọc Kiều không nói rõ, "Ta tìm đại ca có việc, việc vô cùng quan trọng."

Nhắc tới Bùi Ứng Hồng là Tư Đồ Tu nhớ ra chuyện gì rồi, đời trước ngay ở chỗ này, Bùi Ứng Hồng say rượu gặp đại cô nương Chân gia, sau đó xảy ra chuyện nên hai nhà kết thân. Bùi Ứng Hồng cưới Chân cô nương, rồi cưới thêm mấy tiểu thiếp, không có lấy một đứa con trai nhưng lại có nhiều thứ nữ do tiểu thiếp sinh.

Nhìn sao cũng không thấy đây là chuyện vẻ vang, Tư Đồ Tu cũng hiểu cần phải ngăn cản, chàng suy nghĩ một lát rồi nói: "Bản vương sẽ cho người đi tìm hắn, tìm được..." Chàng đương nhiên biết nên làm như thế nào, nhưng lúc này chàng đang gạt Bùi Ngọc Kiều chuyện mình trọng sinh nên không thể biểu hiện quá mức rõ ràng, đành phải ra vẻ hỏi nàng.

Bùi Ngọc Kiều nghĩ chàng là thân vương, thủ hạ nhiều, muốn tìm người rất dễ, nàng nghĩ xong thì nói: "Nếu tìm thấy thì đưa đại ca về, nói chung đừng tới đây là được. Ta đợi không được sẽ đi, sau đó về nhà nói chuyện với đại ca."

Tư Đồ Tu gật đầu dặn dò thủ hạ.


Nàng đã đạt được mục đích nên không muốn dây dưa gì với Tư Đồ Tu nữa, nàng cám ơn một tiếng rồi bước đi.

Tư Đồ Tu đưa tay cản lại: "Ta chưa nói xong."

"Huynh..."

Nàng mới vừa mở miệng thì bỗng nhiên phía trước truyền đến tiếng bước chân, Tư Đồ Tu kéo nàng ra phía sau bụi cây.

Thì ra là có hai người đang đi tới bên này.

Một người nhỏ giọng cười phóng đãng: "Hôm nay là ngày vui của bản vương mà nàng còn không buông tha bản vương? Không sợ bị người khác nhìn thấy..." Dường như miệng bị cái gì đó ngăn lại, hắn ta ậm ờ nói: "Cũng được, để bản vương ăn no trước, nàng ngoan ngoãn nghe lời, qua đợt này bản vương nạp nàng làm trắc phi."

"Chàng đừng gạt ta đó nhé, ta cũng đã là người của chàng." Một giọng nói khác nũng nịu lại có chút khàn khàn, giọng nói này không xa lạ gì.

Cả người Bùi Ngọc Kiều cứng lại, mặt đỏ tới mang tai.

Tư Đồ Tu cũng rất ngac nhiên.

Đời trước chàng không tới đây tìm Bùi Ngọc Kiều nên không bắt gặp hoàng huynh yêu đương vụng trộm với cô nương khác, không cần phải nghĩ, cô nương kia chắc chắn là Chân đại cô nương.

Lúc này phải làm sao bây giờ? Tuy Tư Đồ Tu từng trải qua vô số chuyện nhưng đây là lần đầu chàng gặp chuyện này, thật là hoang đường, Bùi Ngọc Kiều càng khó xử, nàng cắn môi, bên tai nghe từ ngữ xấu xa, cả người đều nép vào lòng Tư Đồ Tu, dường như chỉ có làm vậy mới không nghe nữa, nếu có thể nàng còn muốn dùng áo choàng trùm đầu mình lại.

Thật giống như một con chuột đang hoảng hốt, phải đào hầm mà lại không có chỗ đào.

Tư Đồ Tu thấy nàng xấu hổ bèn cười cười đưa tay bịt tai nàng lại.

Bàn tay ấp áp che nửa khuôn mặt nàng.

Trong nháy mắt, nàng chẳng còn nghe thấy gì nữa.


Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, trong bóng đêm, đôi mắt chàng chứa nét đùa thiện ý.

Nàng lại cúi đầu.

May mà Mã Nghị cơ trí, hắn ta lặng lẽ nhặt lên tảng đá ném về hướng khác, nơi đó vang lên âm thanh lớn làm kinh động đến hai người kia. Tư Đồ Lan bình thường phong lưu, nhưng hắn ta không muốn vào ngày thành thân lại bị người khác phát hiện hắn ta vụng trộm, bèn vội kéo Chân cô nương lên: "Nàng đi trước đi, lần này trở về, lần khác bản vương lại tìm nàng."

Chân cô nương nhếc váy chạy đi.

Tư Đồ Lan chỉnh sửa quần áo rồi cũng đi khỏi vườn.

Bùi Ngọc Kiều thở phào, cuối cùng nàng cũng hiểu rõ chuyện này, thì ra là đại ca bị oan, vì uống say đầu óc không rõ nên bị người ta lợi dụng. Khó trách đại ca không cam lòng, không chịu sống tốt qua ngày, bởi vì trong lòng đại ca vô cùng uất ức.

Nhưng bây giờ tốt rồi, dù cho lúc này đại ca có đi ngang qua đây thì cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, nàng vui vẻ cười rộ lên, ánh mắt đung đưa, hệt như dòng suối.

Tay chàng chuyển từ tai sang cổ, "Chỗ này còn đau không?"

Bỗng nhiên chàng chạm vào làm nàng giật mình, vội lùi ra sau, "Không đau, đại phu cho thuốc mỡ rồi." Nàng như nhớ tới cái gì mà la trời một cái, "Ta đi lâu rồi. Có lẽ muội muội đang tìm ta."

Chàng kéo nàng lại, "Đừng vội."

Vừa nói vừa lấy hắc ngọc cao ra.

Nàng nhìn chàng, "Huynh định làm gì?"

"Thuốc này do ngự y tự tay điều chế, nàng có từng nghe nói đến Vương ngự y chưa?"

Là người của thái y viện, y thuật đứng đầu thái y viện, trước đây Bùi Ngọc Kiều từng được ông xem bệnh nên biết ông. Sao bỗng nhiên chàng hỏi cái này? Đang lúc nàng khó hiểu thì đầu ngón tay dính thuốc của chàng chạm vào cổ nàng.

Mùi thơm dịu tỏa ra, mùi nhạt mà thoải mái.

Bị ngón tay thon dài của chàng xoa đều thuốc trên cổ, suýt chút nữa là Bùi Ngọc Kiều đã nhảy dựng lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận