Vương Phi Trùng Sinh Ký - Edit

Bệnh này không thể khôi phục.

Ngày hôm đó, Tư Đồ Tu đi gặp ông, ông nửa nằm trên giường, hai gò má đều hóp lại, lộ ra đôi mắt cực kì nổi bật, còn có tơ máu, khiến người khác sợ hãi.

Chàng đứng bên giường nói khẽ: "Phụ hoàng, thái y nói bệnh tình của người lặp đi lặp lại..."

Tư Đồ Hằng Thành khoát khoát tay.

Chàng im lặng.

Phụ thân vẫn không nói, không biết trôi qua bao lâu, ông mới nói: "Bách tính bên ngoài truyền nói trẫm lãnh huyết vô tình, ngay cả vợ cũng có thể chém đầu, bất luận bà có phải tự vẫn hay không, nhưng cũng là do một tay trẫm tạo thành, còn mấy trăm cái mạng kia, trẫm cũng chưa hề do dự." Ôn nhìn Tư Đồ Tu: "Nhưng chờ đến khi con ngồi lên vị trí này, con sẽ biết không có gì có thể so sánh với phần cơ nghiệp này!"

Chuyện Vi gia mưu phản, là Tư Đồ Hằng Thành ông nhẫn tâm thay đứa con này diệt trừ chướng ngại, cũng là vì cảnh tỉnh tất cả người trong thiên hạ không được có ý nghĩ như vậy, đương nhiên Tư Đồ Tu hiểu rõ.

Lịch Đại có thể làm Hoàng đế, có mấy người không phải vì vương quyền mà ao ước chứ?

"Phụ hoàng, bây giờ không nên nói đến mấy chuyện này, quan trọng nhất là người phải khỏe mạnh."

Tư Đồ Hằng Thành cười, nhìn kĩ chàng từ trên xuống dưới một chút: "Thân là Thái tử, không thể không có ước muốn làm Hoàng đế, không cần trước mặt vi phụ che giấu ý định này, huống hồ con cũng làm rất tốt, ngay cả Trần đại nhân còn khen không dứt miệng." Trần đại nhân là Lại bộ thượng thư, cũng là quan viên mà Tư Đồ Hằng Thành tín nhiệm.

Tư Đồ Tu không biết trả lời thế nào, chàng phát hiện ra một điều là phụ thân đã thay đổi, trở nên rất thẳng thắn, có cái gì thì nói cái đó, nhưng cũng lộ ra phần sắc bén.

"Trẫm không muốn ở lại kinh thành chờ đợi." Nửa ngày sau ông đột nhiên nói: "Trẫm muốn đi xung quanh Hoa quốc một chút."

Đối với thân thể bây giờ của ông, làm sao có thể được chứ? Tư Đồ Tu vội vàng ngăn cản: "Phụ hoàng, chờ thân thể người tốt một chút, bây giờ đang là mùa thu, trời lạnh không thích hợp xuất cung, hay là chờ đến mùa xuân sang năm, đến lúc đó nhi thần đi với người."

"Không cần, con đi thì Hoa quốc làm sao bây giờ?" Tư Đồ Hằng Thành ho khan vài tiếng: "Hôm nay, trẫm gặp con là có chuyện muốn căn dặn, một là hoàng lăng ở Tứ Hợp Sơn con phải đốc thúc mọi người mau làm xong, hai là ở ngoài biên cương, còn có quân tóc đỏ không được khinh thường, doanh trại súng hơi con quản giáo rất tốt, phải đối xử tốt với Uyên nhi, còn có mấy vị ca ca của con."

Giống như giao phó trước lâm chung, đôi mắt Tư Đồ Tu nóng lên, nắm chặt tay Tư Đồ Hằng Thành nói: "Phụ hoàng, người nhất định có thể sống lâu trăm tuổi."

Tư Đồ Hằng Thành cười cười: "Đó là lời nói của tiểu hài tử, mấy năm lịch sử trôi qua, ta chưa từng nghe nói ai có thể sống lâu trăm tuổi, ngoại trừ thần phật!"

Một khắc này, ông dường như vô cùng thoải mái.


Tình cảm giữa Tư Đồ Tu và phụ thân chưa bao giờ là thân thiết, bởi vì ông bề bộn nhiều việc chính vụ, thời gian rãnh rỗi rất ít, nghĩ đến thời gian bên nhau, cộng lại e rằng chưa đến nửa năm, cho nên đời trước chàng cực kì ỷ lại Hứa tiệp dư, cuộc đời của một đứa bé không có tình thương của cha và của mẹ, đều rất đáng tiếc.

Vậy mà lúc này, nhìn thấy phụ thân bỗng nhiên già đi, trong lòng của chàng tràn đầy thống khổ.

Nửa tháng sau, Tư Đồ Hằng Thành thoái vị nhường ngôi lại cho Tư Đồ Tu.

Ngày hai mươi tám tháng chín, Tư Đồ Tu đăng cơ, trở thành đế quân mới của Hoa quốc.

Mà ngày đó, Tư Đồ Hằng Thành mang theo thân thể ốm yếu rời khỏi kinh thành, ai cũng không biết ông đi đâu.

Mấy năm nay, thế cuộc liên tục biến đổi, đến đây mọi chuyện đều kết thúc.

Nghi thức sắc phong hoàng hậu vào ngày sáu tháng mười.

Trơ mắt nhìn Bùi Ngọc Kiều trở thành Hoàng hậu, Viên Diệu Huệ nhìn phía trước chỉ cảm thấy buồn cười, còn cho là mình có cái mệnh đó, thì ra ngay từ đầu đã được định trước, cho nên khí thế của Tư Đồ Cảnh mới biến mất dễ như trở bàn tay.

Nàng ta ngồi trong đình viện, nhìn mặt trời lặn xuống phía tây, nhớ đến lời hắn nói.

Lúc đó, nàng ta cũng không tin tưởng lắm, nhưng bây giờ Tư Đồ Tu làm Hoàng đế, chỉ cần Tư Đồ Cảnh nói một câu, lý hôn thì tính là gì chứ?

Nàng ta đã không có cách nào ngăn cản.

Thực ra, lúc trước nàng ta gả cho hắn là vì nhìn trúng thân phận vương gia, còn có Hứa gia hiển hách, đương nhiên cũng không hoàn toàn vì những điều này, còn có dung mạo anh tuấn, tính tình ôn hòa, chỉ tiếc sau này, hắn như mặt trời lặn dần dần ảm đạm, nàng ta chỉ còn cảm thấy thất vọng.

Bây giờ nhớ lại chuyện xưa, là nàng ta phải nên xin lỗi hắn, vì ham mê phần hư vinh đó nên hắn mới tuyệt tình như vậy, hắn nhìn thấu nàng ta, nhưng bản thân mình lại ngu dốt không tự biết còn tưởng tất cả đều vì muốn tốt cho hắn.

Cho nên hắn mới nói, không thể thay đổi thành dáng vẻ mà nàng ta hi vọng.

Đã như vậy, chẳng lẽ nàng ta còn muốn đi khẩn cầu ư?

Mình đã từng, ở trước mặt hắn khoe khoang kêu ngạo, mấy năm qua đi, đã hoàn toàn thay đổi, chỉ còn xót lại một chút tự tôn đáng thương.

Tư Đồ Cảnh trở về, chờ được một câu ly hôn của nàng ta.


Trả lời rất dứt khoát.

Hắn nói: "Như nàng mong muốn."

Đôi mắt không còn ẩn chứa ôn hòa, lóe lên cảm xúc phức tạp, thực ra hắn đã từng chờ đợi, nàng ta sẽ nói thích mình, nếu như vậy, bọn họ có thể cùng nhau sống tiếp, cho dù nàng ta nguyện ý lừa hắn, xuất ra dáng vẻ phong tình vạn chủng trước kia, tình ý liên miên, chưa chắn không có một chút cơ hội.

Nhưng nàng ta lại nguyện ý ly hôn.

Đây là đáp án mà nàng ta đã nghĩ kĩ.

Nàng ta sai người thu dọn hành lý, lại lấy ra sổ sách giao cho Tư Đồ Cảnh: "Tháng này, ta đã xem qua, không có sai sót gì..." Nàng ta cúi đầu xuống: "Lần này ta đi, hi vọng vương gia có thể chăm sóc tốt cho Cố Quỳnh, nếu con hỏi đến ta thì nói ta bệnh không thể gặp con, may mắn bình thường con cũng thích hai nhũ mẫu, tuổi lại nhỏ."

Nói tới đây, nước mắt nàng ta không nhịn được rơi xuống.

Hai người ly hôn, đáng thương nhất có lẽ là đứa con gái này, bất quá con mới hơn một tuổi, Tư Đồ Cảnh lại cưới vợ mới, chắc sẽ đối đãi với con thật tốt, chắc là không có việc gì, dù sao hắn cũng rất thương nữ nhi.

Tư Đồ Cảnh gật đầu: "Ta biết, nàng không cần lo lắng."

Viên Diệu Huệ cảm thấy không còn lời gì để nói, nàng ta xoay người nói: "Nếu có văn thư cần kí, liền sai người đưa đến nhà ta."

Nàng ta lại biến thành chuyện cười.

Có thể lại đi lừa gạt Tư Đồ Cảnh, nói mình thích hắn, bất luận cái gì, hắn sẽ không tin, chính bản thân nàng ta còn không tin nữa là.

Từ nơi nào đến thì trở về nơi đó.

Nhưng trước khi đi, nàng ta vẫn cầu Tư Đồ Cảnh: "Hi vọng vương gia nể tình chút tình cảm cuối cùng, có thể quan tâm đến Viên gia một chút."

Tư Đồ Cảnh nói: "Nàng yên tâm, chỉ cần Viên gia chịu an ổn giữ bổn phận, sẽ không có việc gì."

Nghe ngữ khí cứng rắn của hắn, Viên Diệu Huệ thi lễ với hắn quay người rời đi.


Nghe nói Tư Đồ Cảnh muốn ly hôn, Tư Đồ Tu hơi giật mình, trong tất cả triều đại còn chưa có việc vương gia ly hôn, ngón tay chàng gõ nhẹ hai cái lên án đài, ôn nhu nói: "Ngũ ca, huynh không cần quyết định vội vàng như vậy, có câu nói một ngày làm vợ chồng thì cả đời làm vợ chồng, xem như Ngũ tẩu có gì không đúng, chỉ cần nàng ta sửa đổi, huynh liền đại nhân đại lượng chấp nhận đi."

Tư Đồ Cảnh nói: "Nàng không nói muốn sửa đổi, ta để nàng suy nghĩ thật kĩ, cuối cũng nàng nói muốn ly hôn."

Mặc dù Tư Đồ Tu làm hoàng đế, nhưng đối với Tư Đồ Cảnh vẫn như lúc trước, cho nên hắn cũng không vì là thần tử mà câu nệ.

Nhưng tục ngữ nói thà hủy đi một tòa miếu cũng không thể hủy đi một hôn sự, cuối cùng Tư Đồ Tu vẫn chưa đồng ý, dù sao hai người còn có một nữ nhi, chỉ nói Tư Đồ Cảnh suy nghĩ lại lần nữa, nói cho hắn thời gian nửa năm để suy nghĩ.

Tư Đồ Cảnh không còn cách nào khác, đành phải nghe theo.

Trái lại Viên Diệu Huệ trở về Viên gia, bởi vì nàng ta từng được nở mày nở mặt nên có không ít người đố kị, bây giờ rơi xuống lòng đất, lời nói lạnh nhạt là bình thường, không ít lần phải khóc lóc, chỉ là đợi tới đợi lui, không thấy Tư Đồ Cảnh sai người đưa thư ly hôn đến, nhất thời cảm thấy kì lạ nên sai người đến hỏi, thì ra là Tư Đồ Tu không cho phép.

Quan hệ của hai người liền trở nên kì quái, giống như hai vợ chồng đang cãi nhau, thê tử giận dỗi trở về nhà mẹ đẻ.

Nghe nói không ly hôn, mấy kẻ tiểu nhân kia hơi thu liễm lại, dù sao Tư Đồ Cảnh được Tư Đồ Tu coi trọng, giả sử nếu Viên Diệu Huệ vẫn là Cảnh vương phi, đây không phải là phạm tội ư?

Thời gian ngắn ngủi, mà nàng ta đã hưởng hết ngũ vị tạp trần.

Chưa gì đã gần đến ngày sắc phong, Bùi Ngọc Kiều nằm ngửa trên giường, trong đầu nghĩ đến quan phục hoàng hậu được đưa đến lúc chiều, châu quang bảo thúy, đuôi phượng ngũ sắc được thêu trên áo, giống như muốn giương cánh bay lượn, quả thật là ung dung cao quý, nàng không cách nào tưởng tượng được dáng vẻ nàng khi mặc sẽ như thế nào.

Chắc là nhìn rất buồn cười!

Đã từng bị người khác gọi là ngốc nghếch, nhưng lại có một ngày trở thành Hoàng hậu.

Thật không biết ông trời nghĩ cái gì?

Nàng lại tiếp tục xoay người, thở dài.

Tư Đồ Tu Nằm bên cạnh, tính một chút, hình như đây là lần thứ tám nàng xoay người, lúc đầu chàng cũng hơi hưng phấn không buồn ngủ, bởi vì thê tử của chàng ngày mai sẽ trở thành Hoàng hậu, sóng vai đồng hành cùng chàng, trở thành nữ nhân tôn quý nhất Hoa quốc, nghĩ đến đây, chàng liền có cảm giác thành công.

Cảm thấy nàng gả cho chàng không lỗ vốn, cảm thấy trượng phu như mình làm rất tốt.

Nhưng kết quả hình như Bùi Ngọc Kiều không được vui, bởi vì ngày thường nàng sẽ rất nhanh chìm vào giấc ngủ, nếu không phải có tấm sự nghiêm trọng nàng sẽ tuyệt đối không tỉnh giấc, chàng vươn ngón tay ra đâm vào eo nàng một cái: "Lại không muốn làm Hoàng hậu phải không?"

Nghe giọng điệu này liền biết chàng không vui, Bùi Ngọc Kiều vội nói: "Cũng không phải."

"Vậy chứ vì sao?" Chàng nửa nồi dậy, chống cầm nhìn nàng.

Mặc dù nàng mới vừa ra tháng, nhưng khuôn mặt vẫn hơi đẫy đà, chẳng khác nào trăng tròn, nét mặt cũng không hề giống phụ nhân (phụ nữ đã có chồng), luôn mang theo nét ngây thơ, chắc là không có nhiều việc phải lo lắng nên mới không già ư? Chàng sờ sờ mặt mình, đột nhiên cảm thấy có phải chàng lớn hơn nàng rất nhiều tuổi hay không?


Nếu không sau này đi ra ngoài, hai người không còn giống vợ chồng.

Nhưng nghĩ lại một chút, chồng già vợ trẻ có rất nhiều, rất nhiều mà, cũng không biết tại sao lại lo lắng đến việc này!

Bùi Ngọc Kiều buồn bã nói: "Thiếp đang nghĩ, loại người như thiếp, nếu mà mặc long bào cũng không thể trở thành Hoàng thượng, cho nên dù có mặc quan phục Hoàng hậu cũng không thể giống hoàng hậu được."

Thì ra là đang cảm thấy bùi ngùi, Tư Đồ Tu cười nói: "Vậy nàng cảm thấy Hoàng hậu nên có dáng vẻ thế nào?"

"Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, nhất định phải đoan trang tao nhã."

"Nàng xuất thân từ Hầu phủ, học quy cũ cũng là chính tông, có chỗ nào không đoan trang chứ?"

"Còn muốn học phú ngũ xa nữa (*)!"

(*) học phú ngũ xa: ý chỉ đọc sách rất nhiều, học sâu hiểu rộng, câu này xuất phát từ "Thôn trang - thiên hạ: Huệ Thi đa phương, kì phú ngũ xa." Tuyên truyền Huệ Thi là một người rất có học vấn, sách ông ta đọc phải cần đến năm xe mới chở hết.

"Nàng cho rằng mình là đại học sĩ ư?" Tư Đồ Tu nhào đến nhéo mặt nàng, đè nàng xuống dưới người nói: "Ta cho nàng biết, Hoàng thượng còn có người ngốc nữa là."

Bùi Ngọc Kiều kinh ngạc la một tiếng: "Thực sự có ư?"

"Đương nhiên, cho nên nói Hoàng thượng Hoàng hậu này không có quy tắc nhất định muốn người như thế nào tiếp nhận, chỉ do thời cơ thôi, lại nói lúc trước nàng làm Thái tử phi, là làm cái gì, còn không phải ở trong điện ăn đủ thứ đồ ăn, mang thai hài tử sao, trước kia nàng cũng nghĩ là không làm được đó? Bây giờ cũng vậy thôi." Chàng cúi đầu hôn môi nàng: "Trên nàng không có mẹ chồng, ở lục cung, nàng là duy nhất."

Duy nhất!

Ý là sẽ không có ai để ý đến nàng, ở trong cung tự do muốn thế nào cũng được, Bùi Ngọc Kiều nghe chàng nói như vậy nên rất vui vẻ, vỗ một cái vào ngực nói: "Nếu vậy, thì thiếp sẽ thấy thoải mái hơn, nhưng mà cả ngày thiếp chỉ biết chơi, có khi nào có tin đồn Hoàng hậu ngốc truyền ra ngoài không?"

"Nếu như có, trẫm sẽ giết không tha!"

Nam nhân nằm phía trên, một khắc này bá đạo không gì sánh bằng, Bùi Ngọc Kiều giật mình, thầm nghĩ đây chính là sự lợi hại của Hoàng thượng nha, cơ mà sao có thể giết người lung tung được, nàng vội vàng lắc đầu: "Mở miệng giáo huấn là được, không được hung bạo như vậy."

Chàng phì cười: "Nhìn xem, Hoàng hậu nhân đức như thế, ai sẽ nói nàng chứ? Yên tâm ngủ đi."

Chàng ở trên người nàng quấy rối hai lần, có chút nhịn không được, nhưng mà bây giờ đã quá muộn, chàng hi vọng ngày mai sắc phong nàng sẽ xinh đẹp bốn phía, nên lập tức yên lặng để nàng ngủ.

Nàng dựa đầu vào ngực chàng, nói khẽ: "Thiếp thực sự có thể đảm đương được ư?"

"Có thể, còn có ta ở đây mà, nàng không được, đương nhiên ta sẽ nhắc nhở nàng." Đây là nghiêm túc trả lời, cũng khiến nàng an tâm, rốt cuộc nàng có thể ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận