Vương Phi Trắng Nõn


Cho nên một lúc lâu sau hắn mới hỏi một vấn đề đặc biệt nhạy cảm: “Vậy Miên Nhi có bi hãm hại không? Nguyệt Nhi, ngươi tới sau, đã thấy gì?”
Gừng, quả nhiên càng già càng cay, hoàng đế vừa nghĩ cái đã nghĩ ngay đến trọng tâm vấn đề. Tiêu Nguyệt nghẹn lời, nhất thời không đáp được.
Chuyện buổi tối hôm đó, đã rất ăn ý trở thành bí mật trong long của hắn và Miên Nhi còn cả Dung Triệt nữa. Hoàng đế nhìn phản ứng của hắn cũng đoán ra ít nhiều, biết việc này không nên hỏi them, vì thế hắn bắt đầu hòa giải: “Dù sao trắc phi cũng đã biết lỗi, vả lại là lần đầu tiên phạm phải, Nguyệt Nhi, hành vi vừa rồi của con cho dù là trừng phạt cũng hơi nặng.” “Phụ hoàng…” Tiêu Nguyệt không cam long.
Hoàng đế thâm ý trừng mắt nhìn hắn, ý nói chú ý đúng mực.
“Nhưng nữ tử như vậy, cho dù tha thứ, con nghĩ cũng chẳng ai muốn thân thiết với nàng ta nữa đâu.” Tiêu Nguyệt nghênh ngang mà đi.
Trang Thuần và phụ thân nàng ta đều chịu đả kích lớn, ý tứ trong lời này của Tiêu Nguyệt chính là chắc chắn sẽ nhốt Trang Thuần vào lãnh cung.
Hoàng đế nhìn theo bong dáng Tiêu Nguyệt, thở dài một hơi, xem ra hắn đã thật sự coi nhẹ sức quyến rũ của Hạ Lan Miên Miên, hiển nhiên Tiêu Nguyệt đã bị nàng ta làm mê muội.
Bên này Tiêu Nguyệt trừng phạt Trang Thuần xong, lại đi về tẩm cung Nguyên Miên Miên, Dung Triệt và Miên Miên vẫn còn đang trong phòng.
“Miên Nhi…độc trên người nàng tối hôm đó…” Xoắn xuýt thật lâu, Dung Triệt vẫn khong nhịn được hỏi vấn đề rất muốn hỏi.

Nguyễn Miên Miên ảm đạm cười, có chút thê lương, giọng điệu lại làm như rất vui, “Chuyện tối đó muội cũng không nhớ rõ, nhưng Tiêu Nguyệt quả thực đã giúp muội giải độc, huynh biết không?”
Dung Triệt im lặng, nàng nói không nhớ rõ…Xem ra tối đó nàng chủ động hôn hắn cũng chỉ do dược, là do nàng thần trí không rõ mới làm thế.
“Hắn…giải thế nào…?” Dung Triệt hỏi thật cẩn thận, như là sợ đáp án sẽ làm tổn thương đến nàng, cũng sẽ làm tổn thương chính mình.
Nguyễn Mien Miên nhất thời sửng sốt, cũng khong thể nói là Tiêu Nguyệt tự mình giải độc cho nàng, hơn nữa hắn có thiên phú dị bẩm, cho nàng một lần xác thịt lên mây? (chika: =.,=)
“Độc của nàng là do ta giải ở Túy Mộng Trì.” Tiêu Nguyệt đột nhiên từ cửa tiến vào, sau đó kéo thắt lưng Nguyên Miên Miên kéo nàng vào long.
“Dung Triệt còn gì muốn hỏi, hỏi ta là được, chuyện như vậy, Miên Nhi khó trả lời.”
Khiêu khích nhìn Dung Triệt, đem người trong long ôm càng chặt, hắn là người có ham muốn chiếm đoạt mạnh mẽ, trước mặt Dung Triệt, dục vọng chiếm hữu Nguyễn Miên Miên mãnh liệt chưa từng có.
Hắn biết Miên Nhi từ nhỏ đã ỷ lại Dung Triet, con thỏ Dung Triệt tặng nàng bị hắn làm bị thương, nàng khóc tới thương tâm, nhưng khi đó hắn cũng không để ý, bởi biết bọn họ là tình cảm huynh muội.
Nhưng một màn ở Song Tâm hồ kia, như độc xà quấn lấy hắn, không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
Hăn biết, mặc kệ hành động lúc ấy cảu Miên Nhi có phải do thuốc hay không thì hắn cũng đã trần đầy địch ý với Dung Triệt.
Dung Triệt không hỏi lại, chỉ xiết chặt tay theo bản năng nhìn hai người đang thân mật, rất đau, thật bất đắc dĩ.
Nhưng hắn chỉ có thể để đau thương tùy ý cắn nuốt mỗi tấc da thịt của chính mình, có lẽ giờ phút này hắn hẳn là nên biến mất…
Không nói một câu đã đi, Nguyễn Miên Miên nhìn theo bog dáng cô tịch của hắn, gió lạnh thổi bay tà áo hắn tăng them vài phần tịch mịch.
Đột nhiên có cảm giác muốn khóc, tự đem mình thành cục diện hôm nay là vì gì, rõ rang là yêu thương lẫn nhau, lại không thể ở bên nhau.
“Nàng là thái tử phi của ta, trong mắt nàng không nên có người khác, hiểu không?”
(chỗ này chữ sau khi tách pic bị loạn nha, nó chả ra chữ gì sất thế nên ta chém.=.,=)
Hắn nói cực kỳ nghiêm túc, giọng điệu rất ôn nhu, nhưng trong mắt đã hàm chứa ý cảnh cáo. Trong mắt khong thể có người khác, Nguyễn Miên mien cân nhắc lời nói của hắn, vậy trong long thì sao?

Mỉm cười, nhàn nhạt mà tiêu điều lạnh lẽo, nhỏ giọng nói: “Ta hiểu ý chàng,…” Nói xong liền giãy khỏi vòng tay hắn.
Tiêu Nguyệt giật mình đứng lại, Nguyễn mien Miên ngoan ngoãn như vậy quá mức quỷ dị, giống như đang kiềm nén cảm xúc nào đó, lại làm người ta nghĩ không ra mà muốn tìm tòi nghiên cứu nàng.
Ngày cứ như vậy không mặn không nhạt trôi qua, đã không còn Trang Thuần khiêu khích, Nguyễn Miễn Miên thật an nhàn. Đảo mắt, vaofd mùa xuân, nơi nơi đều vang lên tiếng côn trùng kêu vui tai, hương hoa phiêu đãng khiến người say mê.
Sang sớm, dưới ánh nắng tươi sang, hoàng đế thật cao hứng ngầm ra ý chỉ: “Thái tử phi Hạ Lan Miên Miên, đa tới tuổi cập kê, tối hai ngày sau, cùng thái tử viên phòng.”
Đạo thánh chỉ này truyền đi trong cung tới mức ồn ào huyên náo, vì thế cả hậu cung tựa như đắm chìm trong không khí màu hồng này.
Cung nữ và nhóm phi tần nói đến chuyên này liền bắt đầu đỏ mặt tim đập. “Thái tử vsf thái tử phi rốt cục cũng viên phòng rồi…Thật là hạnh phúc.”
“Đúng vậy, thái tử cũng đã hai mươi hai tuổi, còn chưa chạm qua nữ nhân khác đâu, đối xử với thái tử phi cũng rất tốt, thái tử phi thật sự là có phúc khí..”
Nguyễn Miên Miên đi ngang qua nơi nào đó, chợt nghe thấy hai tiểu cung nữ đang bàn luận, không khỏi bĩu môi.
Cái này thật sự là xấu hổ, trừ lần ở Túy Mộng Trì, còn sau đó nàng không cho Tiêu Nguyệt chạm vào nàng.
Tuy Tiêu Nguyệt luôn yêu cầu lúc trực tiếp lúc gián tiếp, nhưng đều bị nàng từ chối, Tiêu Nguyệt cũng không ép nàng.
Nhưng lúc này khác, đây là thánh chỉ do hoàng đế hạ, bao nhiêu con mắt nhìn thấy.
Tiện tay hái một đóa hoa, dứt từng cánh hoa xuống, tâm tình buồn bực.
Nhưng buồn bực hơn nàng, chỉ sợ còn cả hai người nữa, là Dung Triệt và Tiêu Trì.

Trải qua chuyện lần trước, hai người bắt đầu thân hơn, tuy rằng tuổi kém khoog ít, nhưng hai người đều bội phục sự cơ trí của đối phương, có lẽ còn cả nguyên nhân, chính là đều yêu cùng một nữ nhân, tuy chưa từng thẳng thắn thành khẩn, nhưng hai người đều tự hiểu trong long.
Tẩm cung Tiêu Trì, Hai người ngồi chơi cờ trong nội đường.
“Ngươi hôm nay tâm tư không tập trung, ngay cả hạ xong hai ván cũng chưa phát huy nổi trình độ bình thường.” Tiêu Trì tay cầm quân cờ màu đen, cố ý gõ gõ mặt bàn.
“A…” Dung Triệt cười khổ, tuổi tác chênh lệch, càng khiến hắn bội phục sự bình tĩnh của Tiêu Trì.
Ánh mắt Tiêu Trì dần tối lại, quân cờ màu đen rơi xuống, quân cờ của Dung Triệt chẳng còn lại bao nhiêu.
“Hay cho một nước lấy lui làm tiến.” Dung Triệt tán thưởng nói, ngẩng đầu nhìn Tiêu Trì, đây là một người có dã tâm, cũng là nam nhân thông minh, hắn hiểu trong hoàng cung gió giục mây vần này âm thầm giấu mũi nhọn hướng về phía mình.
“Lần trước, chuyện ngươi lo lắng thế nào rồi?” Tiêu Trì ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hiện ra tia sang bén nhọn khiến Dung Triệt cười nhạt, lập trường của hắn rất kiên định, sẽ không làm chuyện phản bội hoàng đế.
Lời tác giả: Vụ viên phòng của Tiêu Nguyệt và Nguyễn Miên Miên sẽ xảy ra chuyện không thể tưởng được…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui