Vương Phi Trắng Nõn


Các cung nữ ù ù cạc cạc nhìn nhau tay chân nhanh nhẹn đi làm việc, Tiêu Nguyệt lúc này không nhịn được ở bên cạnh nở nụ cười.
“Miên Nhi muốn nấu trà Long Tĩnh để nguội giận không?”
“Hừ, ta không chỉ muốn nấu hắn, ta còn muốn xào hắn, chiên hắn, băm hắn, chưng hắn lên, từ hôm nay trở đi ta phải dốc lòng nghiên cứu ‘ Một trăm phương pháp nấu trà Long Tĩnh’”
“Hắn là trà, hay là đồ ăn.”
“Ta mặc kệ, ta chỉ hận không thể bóp chết hắn.”
“Miên Nhi…” Tiêu Nguyệt chen đến gần nàng, nhẹ ôm bả vai của nàng, vén những sợi tóc hỗn độn vì mắng hăng say mà sõa xuống của nàng ra sau tai, động tác rất nhu hòa.

Nguyễn Miên Miên sửng sốt mặt bỗng đỏ bừng, không nói nữa.
Tiêu Nguyệt cứ như vậy nhìn chằm chằm bộ dáng tựa như con mèo hoang nhỏ đang giơ nang múa vuốt lại làm cho người ta yêu mến của nàng.
Hắn kỳ thật rất cao hứng với phản ứng của nàng ‘ít nhất thì xem ra, nàng rất chán ghét trà Long Tĩnh’.
“Miên Nhi còn chưa trả lời ta, nàng quen biết hắn sao?”
Nguyễn Miên Miên thấy cung nhân đã tự động lui ra liền thành thực gật đầu.
“Ừm, biết, ta còn từng nói qua với chàng hắn chính là người muốn phi lễ ta trong thanh lâu lần trước.”
Tay Tiêu Nguyệt đặt trên bả vai Nguyễn Miên Miên bất giác nắm chặt lại, Nguyễn Miên Miên đau rên lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn, mắt hắn híp lại trong đồng tử sâu thẳm như có kiếm quang sắc lạnh ẩn dấu vận sức chờ phát động.

Nguyễn Miên Miên nghĩ Tiêu Nguyệt nhìn như vậy thật nguy hiểm.
“Nàng nghỉ ngơi trước đi…mấy ngày nay không cần đi lại nhiều, ta biết nàng còn đau…” Lát sau hắn thu lại vẻ mặt máu me vừa rồi, khôi phục lại sự ôn nhu săn sóc với nàng.
(đoạn này bạn nào k biết vì sao TN lại bảo ‘nàng còn đau’ có thể comt hỏi ta hô hô hô *cười gian*)
Mặt Nguyễn Miên Miên lại đỏ bừng, Tiêu Nguyệt luôn có bản lĩnh làm cho nàng đỏ mặt.
“Ừm”, nàng ngoan ngoãn gật đầu, rồi rửa mặt chải đầu đi ngủ, quả thật là rất đau.
Ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao ba sào, Nguyễn Miên Miên mới lơ mơ tỉnh lại.
Các cung nữ đã chuẩn bị tốt ngọ thiện, Nguyễn Miên Miên vừa ngồi vào bàn cung nữ giáp đã nhanh nhẹn nói “Nương nương, vừa rồi có người của Linh Tê cung tới truyền lời nói lát nữa thái tử sẽ tới cùng người dung cơm trưa.”
Nguyễn Miên Miên nhìn cái bàn đầy mỹ thực trước mắt, nuốt nước miếng, thật là, sớm không nói muộn không nói, lúc ta đói bụng mới đến nói.
Tiêu Nguyệt không để nàng chờ lâu đã tới, sau lưng là thái giám bưng mấy khay đồ ăn, “Miên Nhi…Ta sợ không kịp nên tới sai ngự thiện phòng làm thứ nàng muốn ăn.” “Cái gì?” Nguyễn Miên MIên nghi hoặc, cái gì là thứ nàng muốn ăn? Thái giám đem khay đồ ăn đặt lên bàn, Nguyễn Miên Miên nhìn cẩn thận, là ‘Dưa chuột bạo hoa cúc’?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận