Vương Phi Trắng Nõn


“Không biết! Làm sao ta lại quen biết tên yêu nhân biến thái đó được”. Miên Miên cũng nhìn chằm chằm Trà Long Tĩnh ’ nhìn hắn cười hết sức quỷ dị ’ sau lưng lập tức đổ mồ hôi lạnh ’. Âm thầm chửi rửa: ‘Tên chết tiệt kia, có ngừng ánh nhìn kinh tởm của ngươi lại không’.
Long Tĩnh đi tới trước bàn hai người, nhân tiện không chút e dè mà nhìn thẳng Nguyễn Miên Miên, bên khóe môi lộ ra nụ cười ái muội.
Nguyễn Miên Miên sững sờ nhìn hắn, tâm lý đánh giá, này nhất định là lại muốn làm ra cái chuyện kinh khủng gì rồi, đột nhiên lại cảm giác được lòng bàn tay bị người nắm chặt một chút, phục hồi lại tinh thần, Tiêu Nguyệt đang dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn nàng.
Đúng, chính là cảnh cáo! Hành động khiêu khích này của Long Tĩnh, phỏng chừng làm tất cả mọi người âm thầm mà chú ý đến tình huống bên này, chẳng lẽ hắn tưởng rằng mới vừa rồi là nàng cùng tên gay hắn liếc mắt đưa tình?
Nguyễn Miên Miên cúi đầu, không nhìn Long Tĩnh nữa.
Long Tĩnh cười xinh đẹp, cũng không thèm để ý, nhìn Tiêu Nguyệt chậm rãi mở miệng: “Nghe phong thanh thái tử phi Nguyệt quốc xinh đẹp tựa thiên tiên, khuynh quốc khuynh thành, hoạt bát đáng yêu, mỹ danh viễn dương (mỹ danh vang xa), chỉ là hôm nay vừa thấy, dung mạo thái tử phi quả thật kinh diễm, chỉ là rượu và thức ăn trên bàn vẫn chưa động tới, cũng không mở miệng, chẳng lẽ lời đồn là giả?”
Cái gì loạn thất bát tao, cái gì hoạt bát đáng yêu mĩ danh viễn dương, Nguyễn Miên Miên xái quai hàm, cái này là hắn tự mình biên tập sao?
Chỉ bằng chút kỹ xảo này mà muốn làm khó dễ ta sao? Mấy lời của hắn, không nói thẳng ra ngụ ý rằng tất cả mọi người trong tiệc đang vô cùng cao hứng, nhân tiện nàng cũng không nên ngồi im tại chỗ?

Này nha thật sự là quá kiêu ngạo rồi, cũng không nhìn một chút xem đây là địa bàn của ai, chỉ bằng mấy câu nói, đã muốn bắt ta ra mặt!
Đứng lên, Tiêu Nguyệt không rõ nàng muốn làm cái gì, Nguyễn Miên Miên lại truyền lại một ánh mắt ra hiệu yên tâm.
“Ở vãn yến, phu quân cùng người đàm luận quóc sự, bổn cung đương nhiên không thể tự tiện nhiều lời, nếu quý…”nguyễn Miên Miên đột nhiên dừng một chút, không biết nên xưng hô với hắn thế nào, bởi vì không biết thân phận của hắn.
“Nếu cảm thấy bổn cung có gì chậm trễ, bổn cung nguyện tự phạt một ly rượu nhạt, để biểu đạt thành ý, thế nào?” Vừa nói liền bưng lên bình rượu ngọc trên bàn rót đầy chén.
Long Tĩnh ngốc một chút, lập tức cũng bưng lên ly rượu.
“Bất quá trước khi kính ly rượu này, bổn cung còn chưa biết thân phận của ngài, như vậy tựa hồ không lễ phép.” Nguyễn Miên Miên đột nhiên dừng lại sau đó khiêu khích nhìn Long Tĩnh.
“Vị này chính là…hoàng đế Sơ Vân quốc.” Tiêu Nguyệt đột nhiên đứng lên, thản nhiên giới thiệu.
Nụ cười của Nguyễn Miên Miên trong nháy mắt ngưng lại, thân phận này nha, so với tưởng tượng của nàng còn khinh khủng hơn! Hoàng đế hả! Không phải hoàng tử sao! hắn xem ra cũng nhiều tuổi rồi, Sơ Vân quốc, ở trong cung nàng cũng có nghe thấy, cùng Phong Nguyệt quốc vốn là nước láng giềng, cũng hưng thịnh cường đại như nhau!

Long Tĩnh tựa hồ rất hài lòng với phản ứng của Nguyễn Miên Miên, nghiêng người, cười nói: “Không biết thân phận như vậy có thể có tư cách cùng thái tử phi uống một chén?”
Hừ! Nguyễn Miên Miên tâm lý không phục mà hừ một tiếng, “Bổn cung kính ngươi!” Nguyễn Miên Miên bưng lên ly rượu uống một hơi cạn sạch.
“Thái tử phi rất sảng khoái!” Khóe miệng Long Tĩnh xẹt qua một tia ý cười, cũng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Người chung quanh cũng nhìn tình huống bên này, có người vì hành động của Nguyễn Miên Miên vỗ tay kêu hảo, có người đối với nàng thì càng thêm thù hận, mà Dung Triệt cùng Tiêu Trì thì thở phào một hơi, bởi vì bọn họ nhận ra Long Tĩnh, hai người cũng thấy rất bất ngờ với thân phận của hắn.
Vua của Sơ Vân quốc, phong cách hành sự luôn luôn quỷ dị tàn nhẫn, hôm nay hắn muốn làm khó dễ Nguyễn Miên Miên cũng không biết có mục đích gì.
Nguyễn Miên Miên uống rượu xong ngồi xuống, cảm thấy Tiêu Nguyệt ngồi bên cạnh đang cười.
Chuyển mắt nhìn hắn, hắn quả nhiên đang cười, cười đến đắc ý.
“Miên Nhi động lòng người như vậy, ta thực sợ bị người đoạt mất…” Tiêu Nguyệt như ở chốn không người nhìn chằm chằm vào nàng, ẩn tình mờ ám, nói xong lại nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, nhẹ vỗ về mái tóc nàng.

Cảm thấy.
Người ngoài nhìn vào, thấy bọn họ là một đôi cỡ nào tương thân tương ái a, chỉ là Nguyễn Miên Miên vừa cảm thấy bên cạnh Tiêu Nguyệt phóng tới một ánh mắt hung ác.
Hé mắt nhìn qua, Trang Thuần lạnh lẽo như sương giá nhìn nàng, Nguyễn Miên Miên cụp mắt, được rồi, ghen ghét vốn là tình hữu nghị giữa hai người phu nữ, nàng chỉ có thể nghĩ như vậy a.
Bất quá nàng không thèm nhìn lại làm Trang Thuần càng thêm tức giận, Trang Thuần đột nhiên đứng dậy, nhìn Long Tĩnh cười nói: “Nghe nói Sơ Vân quốc vô số mỹ nữ, không biết Sơ Vân quốc có hay không nữ tử đuợc như thái tử phi lọt vào mắt xanh ái mộ của tất cả nam nhân trong thiên hạ, ngài cũng biết, thái tử phi của chúng ta không những khuynh quốc khuynh thành, mà phương diện tài năng học vấn tại Phong Nguyệt quốc cũng không ai có thể bì kịp, cầm thi hoạ lại càng tinh thông!”
Miên Miên vừa nghe, dám dùng thủ đoạn cẩu huyết như thế đến hãm hại nàng! Bản tính của nữ nhân này rốt cục đã lộ ra, xem ra bình thường đều giả bộ trong sáng!
Cầm kì thi hoạ. Nàng biết, nhưng không tới mức mọi thứ tinh thông.
Tiêu Nguyệt phiêu hai mắt, nghiêng đầu nhìn Trang Thuần: “Cầm kì thi hoạ quá mức tầm thường, ta nghe nói Thuần Nhi từ nhỏ chăm chỉ luyện vũ nghệ, vãn yến hôm nay có đông đảo vũ cơ giỏi, không bằng Thuần Nhi đi biểu diễn cùng các nàng, để cho các nàng mở mang một chút cái gì mới chân chính là vũ tư (kỹ thuật múa) phong tư trác tuyệt.”
Tiêu Nguyệt nháy mắt đem vấn đề nan giải ném lại cho Trang Thuần. Trang Thuần sắc mặt như bị đánh một cái, cứng đơ nhìn chằm chằm Tiêu Nguyệt, có chút không thể tin.
Miên Miên cảm kích nhìn Tiêu Nguyệt, đã giúp nàng giải vây.
Long Tỉnh đứng một bên nhìn Tiêu Nguyệt thiên vị, trong lòng cười lạnh, đột nhiên tiến lên từng bước, chậm rãi mở miệng, “Vũ tư của Trắc phi nuơng nương ta không dám tự tiện nhận xét, bất quá mới vừa rồi Trắc phi nương nương nói Thái tử phi học rộng tài cao, ta rất muốn mở rộng tầm mắt, ta có một vật đặc biệt trân quý, bị khoá trong một cái hộp, vẫn không thể mở ra, nhiều năm qua, ta ở Sơ Vân quốc đã tìm rất nhiều dị sĩ nhưng không ai có thể mở ra, không biết Thái tử phi có hứng thú thử một lần?”

Long Tĩnh nói xong từ trong tay áo lấy ra một cái hộp tinh xảo khéo léo.
Lời hắn vừa nói ra, mọi người xôn xao, người sáng suốt cũng có thể nhìn ra, Long Tĩnh là có ý khó dễ, mà Thái tử phi lần này đại biểu cho Phong Nguyệt quốc, không thể không tiếp, nhưng nếu tiếp nhận rồi mà không mở được, lại làm mất thể diện Phong Nguyệt quốc, vì vậy mà không ít người vì Nguyễn Miên Miên mà không ngừng đổ mồ hôi.
Nguyễn Miên Miên không mất bình tĩnh, Long Tĩnh cố ý khó dễ, lại làm cho nàng có ham muốn tranh cường háo thắng.
Tiêu Nguyệt lại lôi kéo nang, không muốn nàng ra mặt: “Miên Nhi…không nên cậy mạnh.”
Long Tĩnh nhìn hai người lôi kéo nhau, khoé miêng lộ vẻ cười đắc ý, mà Trang Thuần cũng ở một bên lén vui mừng, chỉ chờ xem trò hay.
Không khí lâm vào cục diện bế tắc, hội trường đột nhiên quỷ dị mà lạnh ngắt như tờ.
Hoàng đế bất đắc dĩ, đứng lên, nhìn quanh bốn phía, nhìn Nguyễn Miên Miên nói: “Miên Nhi…Nhân tiện thử một chút, dị sĩ Sơ Vân quốc cũng chưa ai có thể mở được, ngươi tạm thời thử xem…”
“Dạ…thưa Phụ hoàng…để Miên Nhi thử xem…” Theo lệnh hoàng đế, Nguyễn Miên Miên giơ tay tiếp cái hộp Long Tĩnh đưa cho nàng, khi vừa cầm lấy, tay hắn không biết hữu ý hay vô tình cọ xát tay nàng một chút. Nguyễn Miên Miên cau mày, Tiêu Nguyệt hai mắt âm lãnh, nhìn Long Tĩnh, trong mắt đã có sát khí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui