Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy đua lòng như vậy, giống như có hàng ngàn con vật đang cắn phá trái tim hắn, hắn luôn cho rằng Miên Nhi chỉ thuộc về một mình hắn, của riêng hắn mà thôi…
Phi thân bay vọt qua bờ bên kia, đứng yên trước mặt hai người họ.
“Tiêu nguyệt. . . . . . ? ’’
Thấy một người đột nhiên bay tới, ý nghĩ đầu tiên của Dung Triệt chính là muốn bảo vệ Miên Miên, nhưng người tới lại là Tiêu Nguyệt, khiến tâm tư của Dung triệt đột nhiên run sợ.
Tiêu Nguyệt đứng bất động nhìn hai người vẫn đang dây dưa quấn quýt lấy nhau, Miên Nhi tựa vào lòng Dung Triệt, Dung Triệt vẫn ôm nàng thật chặt, siết nàng vào lòng ngực.
Tiêu Nguyệt có cảm giác trái tim càng lúc càng bị thít chặt, cơ hồ muốn xuất huyết.
Dung Triệt nhìn thẳng vào mặt Tiêu Nguyệt, ánh mắt lạnh lùng, âm thâm suy nghĩ, ‘không biết hắn ta thây được cái gì rồi’, nhưng vào thời khắc này, nhìn tư thế hai người thân mật như vậy, chả lẽ Tiêu Nguyệt dù không thấy cảnh hai huynh muội thân mật cũng phải nhận định được chút gì đó.
Bản thân Dung Triệt không buồn giải thích, đây không phải hiểu lầm, mà là hắn thật sự yêu Miên Nhi, hắn đã yêu nàng từ khi còn nhỏ, tình cảm vượt quá sự quan tâm dành cho muội muội, chỉ là đến tận bây giờ hắn mới nhận ra, mới dũng cảm đối mặt.
Hai người cứ giằng con như vậy, ánh mắt nhìn nhau lạnh lùng đầy sát ý.
Còn Miên Nhi, người tựa vào lòng Dung Triệt, thân thể không ngừng uốn éo, vặn vẹo, gương mặt nàng đỏ bừng. Người xưa nói câu ‘hồng nhan hoạ thuỷ’ thật không sai bao giờ.
“Tiêu nguyệt. . . . . . ? ” ý thức lờ mờ của Miên Miên rốt cuộc cũng nhìn thấy Tiêu Nguyệt. Đôi mắt Tiêu Nguyệt chưa bao giờ ẩn chứa sự độc ác và tổn thương đến vậy.
Suy nghĩ và phát hiện đó khiên Miên Miên tỉnh táo lại chút ít. Cố gắng rời khỏi vòng tay của Dung Triệt.
Tiêu Nguyệt mạnh mẽ kéo nàng vào lồng ngực, ngón tay thon dài bóp chặt cằm của nàng, lực đạo rất mạnh, “ Miên Nhi… vừa rồi nàng cùng ca ca nàng đã làm chuyện gì?”.
“Tiêu Nguyệt, ngươi không được đụng tới nàng”. Dung Triệt tiến về phía trước để ngăn hành vi bạo ngược của hắn.
Tiêu Nguyệt ôm Miên Miên nhanh chóng xoay người về hướng khác, né tránh sự tấn công của Dung Triệt.
“Ưm…” Miên Miên cất tiếng kêu rên rỉ, rồi xụi lơ trong vòng tay Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt cảm thấy có gì đó thật kỳ lạ, người của nàng càng lúc càng nóng.
Vừa rồi Miên Nhi khi nhìn thấy hắn mà lại không chút phản ứng và e ngại vẫn điềm nhiên tựa vào lòng Dung Triệt, với tính cách của Miên Nhi thì cách hành xử này thật quái lạ.
Đưa tay kiểm tra huyệt đạo và mạch đập của nàng, biểu tình trở nên nghiêm trọng, “ Nàng trúng mị dược rồi, Dung Triệt tại sao lại thế này?”. Dung Triệt nghe Tiêu Nguyệt hỏi mà kinh ngạc, hắn không thể nói sự thực là đêm này Miên Nhi hẹn Tiêu Trì, nếu không sự việc càng hỗn loạn. Tiêu Nguyệt sau khi phát hiện Miên Nhi trúng mị dược, liền mặc kệ tất cả, ôm nàng bay vút đi.
“Ngươi muốn đưa muội ấy đi đâu?” Dung Triệt hối hả chắn phía trước, đưa tay ngăn Tiêu Nguyệt, giờ phút này, Tiêu Nguyệt hết sức nguy hiểm, đôi mắt phượng của hắn đang phát ra những tia sáng âm u nguy hiểm.
“Ta đưa nàng đi giải độc, cảnh tượng vừa rồi ta nhìn thấy là bởi vì Miên Nhi bị trúng độc dược nên mới hành xử như vậy, ta bỏ qua. Ngươi còn muốn nói gì nữa không? Dung Triệt, đừng bao giờ quên, nàng là thái tử phi của ta và là thân muội muội duy nhất của ngươi”.
Tiêu Nguyệt vừa dứt lời khiến cho Dung Triệt tỉnh táo lại. Hắn cần áp chế thứ tình cảm này, không phải vì Miên Nhi là thái tử phi mà bởi vì nàng là muội muội duy nhất của hắn.
Niềm vui sướng vừa rồi cũng trôi nhanh theo làn nước, Miên Nhi có lẽ do trúng mị dược nên mới có hành vi thân mật như vậy với mình…
Hắn đã làm gì với Miên Nhi vậy? Cho dù hắn có yêu nàng đến đâu đi nữa cũng không thể mang đến sự sỉ nhục cho gia tộc được.
Dung Triệt dần buông tay, ca ca yêu thương muội muội, tình cảm đó chỉ khiến cho Miên Nhi chịu thống khổ cùng gánh nặng mà thôi, hắn nên quên đi là hơn.
Tiêu Nguyệt thấy Dung Triệt buông tay, vội ôm Miên Nhi rời khỏi Song Tâm hồ.
Gió đêm lạnh buốt xương, tuyết rơi ngày càng lớn, những bông tuyết tuý ý nhảy múa bay lượn, dần phủ kín người hắn.
Miên Miên lúc này ý thức lờ mờ, đôi bàn tay mềm mại không xương đặt trước ngực Tiêu Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve, đầu cọ vào lòng hắn như con mèo nhỏ đang làm nũng, ống tay éo tuột xuống lộ ra đôi tay dài. Sắc mặt nàng mỗi lúc một hồng.
Thân hình nhỏ nhắn của nàng sớm đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, lây snag vạt áo của Tiêu Nguyệt, khiến vạt áo trước ngực Tiêu Nguyệt giỡ cũng ướt đẫm.
Hơi thở nóng hổi của nàng liên tục phả vào cổ Tiêu Nguyệt, mang theo ham muốn tình dục ngày càng nồng nàn.
Một làn gió nhẹ thổi tới hai người, cuốn bay cả những bông tuyết đang lặng yên, khiến, cảnh vật xung quanh như ảo ảnh.
“Tiêu nguyệt. . . . . . Chàng muốn dẫn ta đi đâu? Dung Triệt đâu? “Miên Miên cố gắng mở to hai mắt, lời nói đứt đoạn, hơi thở hổn hển.
“Dung Triệt ư? ” Tiêu Nguyệt nhìn nàng, ánh mắt âm trầm tối sầm lại.
Hắn nhìn thấy nàng nằm yên trong lòng ngực hắn, kích động tất cả mọi giái quan trên người hắn.
Trong lòng nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy? vì sao rõ ràng nàng đang nằm trong lòng hắn mà lại khiến hắn cảm thấy xa cách như vậy chứ? Hắn muốn nàng đêm nay hoàn toàn thuộc về hắn.
Hắn biết, bản thân hắn ích kỷ chỉ muốn nàng thuộc về hắn, hắn tham lam muốn độc chiếm hơi thở của nàng, yêu thích tính cách ham tự do không thích bị quản thúc của nàng. Yêu thích khí chất tự nhiên tồn tại trong con người nàng.
Cảm giác nàng chính là cảm giác ‘ vừa muốn bảo vệ nàng, lại vừa muốn giữ chặt nàng, yêu thương nàng và chiếm đoạt nàng’.
Cảm xúc mâu thuẫn đan xen như tra tấn hắn.
Trên thế giới này loại tình cảm phức tạp nhất – kịch liệt nhất nhưng cũng ôn nhu nhất chỉ có thể là tình yêu.
Trên con đường đế vương, bản thân hắn hiểu, nàng chính là con cờ khiến cả đời hắn phải trầm mê. Nếu đã vậy, thì đêm nay, hắn sẽ biến nàng hoàn toàn thuộc về hắn. “ Ta đưa nàng đi giải độc..” Tiêu Nguyệt ôm nàng, nhẹ nhàng đi tới suối nước nóng. Tất cả mọi chuyện đều do trời định, nàng trúng mị dược hắn sẽ giúp nàng giải. Đêm đã khuya, cảnh cưa vào khu suối nước nóng bị đóng chặt, hắn ôm nàng phi thân vào bên trong, nhẹ nhàng nhảy vào trong bể nước.
Suối nóng này được dẫn từ suối nước nóng trên đỉnh núi xuống nên nhiệt độ rất ấm áp. Tiêu Nguyệt nhìn Miên Miên nằm trong lồng ngực hắn, khí lực không còn. “ Nóng quá… Tiêu Nguyệt… ta làm sao vậy?”. Miên Miên cất tiếng nỉ non, âm thanh kiều mỵ kích động dục tính trong người Tiêu Nguyệt.
– Đây là suối nước nóng của ta, năm nàng chín tuổi ta đã đưa nàng tới đây, Miên Nhi còn nhớ không?
– Chàng đưa ta tới đây làm gì vậy?
– Giải độc cho nàng… Nàng bị trúng mị dược… ngâm mình trong nước ấm sẽ tỉnh táo lại…
Dù giọng nói Tiêu Nguyệt rất nhẹ nhàng nhưng trong lòng lại vô cùng lạnh lùng và bức bối, hắn vẫn còn rất phẫn nỗ bởi chuyện lúc nãy.
Nghe lời hắn nói, Miên Nhi bỗng ý thức được hắn muốn làm gì, thân thể nàng tựa hồ trào dâng khát vọng mong muốn hắn mau chóng hành động.
Nàng thực sự cần ngâm mình trong nước ấm để tỉnh táo lại, nàng không chỉ cảm thấy khô nóng mà cơ thể lẫn hơi thở mỗi lúc một nặng nề như tra tấn tinh thần nàng khiến nàng sắp phát điên.
Tiêu Nguyệt bắt đầu cời áo khoác ngoài, áo trong và tới áo lót của nàng.
Miên Miên cố gắng lắc đầu phản đối, nhưng thân thể mềm nhũn, đành để hắn tuỳ ý muốn làm gì thì làm.
Nàng cũng không tài nào khống chế tư tưởng của mình, không biết bản thân nàng muốn kháng cự lại hành vi của hắn hay là nguyện ý theo hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...