“Dung Triệt ca ca có sao không…” Tuyết Hoa ở một bên hết đưa nước lại đến khăn tay.
“Không…không sao…” Dung Triệt có chút quẫn bách, che miệng thật chặt, vẫn cúi đầu, tựa hồ không dám nhìn Nguyễn Miên Miên.
Nguyễn Miên Miên trong lòng cũng bất ổn, hắn bị sặc đúng lúc hoàng đế nói nàng phải lấy chồng.
Nguyễn Miên Miên nhịn không được nghĩ linh tinh, rồi lại sợ mình nghĩ quá nhiều, tâm tình bất an này khiến nàng rất khó chịu, tim đập thình thịch.
“Ha ha ha…Trẫm xem Tuyết Hoa cũng muốn làm nữ nhi của đại tướng quân, nàng đã cùng Dung Triệt Miên Nhi lớn lên từ nhỏ, tình cảm rất tốt, trẫm nghĩ đem Tuyết Hoa hứa hôn với Dung Triệt là tốt nhất.
“Khụ khụ khụ…” Dung Triệt còn chưa khôi phục bình thường, bên kia Nguyễn Miên Miên nhất thời lại bị sặc.
“Miên Nhi uống nước đi…” Tiêu Nguyệt vừa thấy Nguyễn Miên Miên bị sặc liền nóng nảy, vội vàng đưa nước, sau đó vỗ nhẹ lưng của nàng.
Vì thế ánh mắt mọi người đều nhìn vào họ, có chút không hiểu, đồ ăn hôm nay rất nhạt sao? Hay là ăn quá nhanh?
Hai người dường như có tật giật mình, cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, giống như bị người ta phát hiện ra bí mật.
“Dung Triệt, con còn không mau tạ ơn!” Hạ Lan Bạch Thần đột nhiên lên tiếng, nhìn Dung Triệt, ánh mắt lộ vẻ uy nghiêm.
“Cha…” Dung Triệt ngồi sững sờ, đâm lao phải theo lao, mệnh lệnh của hoàng đế hắn không sợ, nhưng lệnh của phụ thân hắn không biết cự tuyệt thế nào.
Hoàng đế lúc này đang rất hứng thú nhìn hắn, lần trước hắn cự tuyệt hôn sự cùng Tuyết Hoa, lúc này đây, Hạ Lan Bạch Thần mở miệng, hắn muốn nhìn xem Dung Triệt trả lời như thế nào.
Không khí nhất thời bị đè nén, Nguyễn Miên Miên miệng nhai cơm, không còn biết vị gì, cúi đầu, không dám nhìn bất kể ai, lắng nghe xung quanh, tay có chút run run.
Dung Triệt cùng Tuyết Hoa, không phải đã sớm biết hoàng đế muốn tác hợp bọn họ sao? Vì cái gì mỗi lần nghe thấy vấn đề này lại cảm thấy đau lòng?
“A! Cái gì vậy?” Đang lúc mọi người gượng gạo chờ đợi, Trang Thuần đột nhiên không hề giữ hình tượng thục nữ kêu to, sau đó nhảy dựng lên, biểu tình hoảng sợ, “ Dưới bàn có cái gì vậy?”
Nguyễn Miên Miên nhanh chóng lật khăn trải bàn lên, nhấc Giấc mơ bé nhỏ ôm vào lòng.
“Ngại quá, là con thỏ của ta …làm ngươi sợ rồi.” Nguyễn Miên Miên cảm thấy có lỗi nhìn Trang Thuần, sau đó hung tợn chỉ vào Giấc mơ bé nhỏ, nhỏ giọng nói: “Không phải đã cho ngươi cái chân gà thật to sao? Ngươi vừa rồi đã làm gì.”
Giấc mơ bé nhỏ phỏng chừng bị tiếng kêu sợ hãi của Trang Thuần dọa, rúc vào lòng Nguyễn Miên Miên run rẩy không ngừng, kỳ thật nó cảm thấy một cái chân gà kia chưa đã nghiền, cái đầu mũm mĩm chuyển động, nhìn thấy chân của Trang Thuần cảm thấy có điểm giống chân gà, phải đi cắn một miếng.
(Tác giả: về vấn đề con thỏ ăn chân gà này, ta phải giải thích một chút, bằng không mọi người lại cười ta, khóc a…
Thỏ thuộc loại chủ nghĩa ăn chay, nhưng không nhất định con thỏ nào cũng đều như vậy.
Các bạn có thể tra cứu, thỏ ăn chân gà là có thật.
Hơn nữa đây là thỏ của Nguyễn Miên Miên, đường nhiên nên có điểm cá tính, không được cười ta…)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...