Vương Phi Trắng Nõn


Nguyễn Miên Miên thực kinh ngạc, theo lời hắn nói, khoác thêm một chiếc áo lông cáo, sau đó đi đến bên của sổ, Dung Triệt bế nàng ra ngoài.
“Huynh muộn như vậy mà muốn cùng ta nói chuyện phiếm sao?” Nguyễn Miên Miên mở to mắt khó hiểu hỏi.
“Hư…” Dung Triệt nhỏ giọng dùng tay ra hiệu, sau đó kéo nàng đi đến dưới một cây đại thụ.
Tuy rằng thời tiết rét lạnh, nhưng Nguyên Miên Miên lại cảm thấy không khí lại có vẻ đặc biệt ấm áp, dường như có hàng nghìn hàng vạn tâm sự theo lòng bàn tay chậm rãi mở ra.
“Tiêu Nguyệt thực sự không làm khó muội sao, ta cùng Tiêu Trì vẫn cưỡi ngựa đi theo sau, dường như nghe thấy tiếng kêu của muội bên trong xe, thật sự không có chuyện gì sao?”
Tay hắn vẫn cầm tay nàng, mày khẽ nhíu lại, con ngươi thuần khiết như ngọc lưu ly như có tia sang lóe lên.
Nguyễn Miên Miên không dám nhìn hắn, con ngươi hắn thật trong sáng, nàng sợ nhìn hắn thì ngay cả dũng khí nói không cũng không còn.

Cúi đầu nhìn mũi chân mới dám trả lời, “Thật sự không có.”
Dung Triệt lặng im, nhìn một loạt phản ứng của nàng, rõ ràng là đang nói dối, ngay cả dũng khí nhìn thẳng hắn trả lời nàng cũng không có.
Nhưng hắn lại không muốn vạch trần nàng, Miên Nhi như vậy, không giống ngày thường giương nanh múa vuốt, mà giống con mèo con ngoan ngoãn, làm cho người ta đau lòng.
Nàng nhất định đang có nỗi khổ tâm, hoặc là không muốn làm cho hắn lo lắng.
Không khí yên tĩnh mà an lành, tựa như đứa trẻ ngủ say trong lòng mẫu thân, đêm yên tĩnh như vậy, ngay cả tiếng hô hấp của hai người cũng nghe thật rõ ràng.
“Miên Nhi…muội thích nam tử như thế nào? Nếu không có cuộc hôn nhân chính trị này, muội sẽ lựa chọn Tiêu Nguyệt sao?” hắn đột nhiên hỏi, hô hấp ấm áp như có như không, mang theo cảm giác áp bách hướng tới nàng.
Nguyễn Miên Miên chỉ cảm thấy nhịp tim chợt gia tốc, vấn đề này rất nhạy cảm, bàn tay đang nắm tay hắn không tự chủ siết chặt lại tới mức có chút phát đau.

Trong mắt hắn có một chút cảm xúc phức tạp mà nàng không hiểu, ở khoảng cách gần như vậy, hắn còn hơi cúi người, làm cho khoảng cách giữa hai người càng thêm hẹp lại.
Môi hắn chỉ cách môi nàng một khoảng rất nhỏ, nàng cơ hồ có thể ngửi thấy hơi thở của hắn như mùi hương cây cỏ nhẹ nhàng, dường như chỉ cần hắn cúi thấp một chút nữa là có thể chạm tới môi nàng.
Nàng đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, sợ hắn sẽ làm ra hành động kinh người nào đó, toàn bộ cảm giác an toàn trước đó đều bay biến hết.
Cuống quýt lui từng bước, gạt tay hắn ra, cố làm ra vẻ không quan tâm nói: “Ha ha,…ta thích Đường Tăng.”
“Đường Tăng? Đó là cái gì?”
“Đường Tăng là một hòa thượng trường sinh bất lão, ta vẫn luôn mơ ước được gả cho hắn bởi vì chơi chán còn có thể đem hắn ăn luôn, ha ha…”
“Miên Nhi…” Xem nàng cười ngốc hề hề, Dung Triệt biết nàng đang cố ý trốn tránh vấn đề.
Nhưng là vừa rồi tại sao hắn lại đột ngột hỏi nàng như vậy, không phải rõ ràng hắn đã tự nói với chính mình phải kiềm chế ý nghĩ đó sao?
Vẫn là vì nhìn thấy vẻ mặt nàng bị phạt mà không dám nói cho hắn, hắn đau lòng, để ý, vượt quá sự quan tâm dành cho muội muội…?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận