Miên Miên cũng nhìn Dung Triệt, nhìn thấy sự lo lắng trong mắt hắn, trong lòng có chút hoảng sợ, nàng cùng Tiêu Trì tới đây hắn tức giận sao?
“Thời điểm ta ra ngoài còn chưa có ai phát hiện các ngươi xuất cung, nhưng hiện tại các ngươi không mau trở về chỉ e cả hoàng cung sẽ biết chuyện rất nhanh. Miên Nhi…” Dung Triệt tiến lên từng bước, như là muốn nói với nàng điều gì, nhưng muốn nói lại thôi.
“Chúng ta nên nhanh chóng trở về đi…Dung Triệt, muội biết ca ca muốn nói gì, muội biết muội đã hành xử không đúng mực còn gặp phải rắc rối.” Miên Miên cúi đầu, một bộ dáng tự nhận lỗi.
“Đi thôi, trở về thôi…” Dung Triệt không nghĩ sẽ trách cứ nàng, hắn không nỡ trách cứ, nhưng hắn sợ còn dung túng nàng như vậy nữa nàng sẽ càng tùy ý.
Ba người lẳng lặng ra khỏi thanh lâu.
Bầu trời đêm lạnh lẽo, đường phố vắng lặng, ba người đều có tâm sự.
Miên Miên biết mình lần này thực sự quá tùy ý, nhìn vẻ mặt lo lắng của Dung Triệt, nàng đã cảm thấy thực hối hận, nếu hôm nay Dung Triệt không xuất hiện nàng có thể đã bị tên kia ăn sạch, nghĩ lại mà sợ.
Thật không biết bản thân mình gặp phải số gì, lại đụng phải một nam nhân biến thái như vậy!
Tiêu Trì vốn định đi tìm xe ngựa, cuối đường lại đột nhiên xuất hiện một đại đội nhân mã.
Ba người dừng cước bộ, nhìn thấy cảnh đông nghìn nghịt trước mắt, nhất thời có dự cảm bất an.
“Hạ Lan Miên Miên!” Tiêu Nguyệt nhảy xuống ngựa, dung nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng lộ ra dày đặc hàn ý.
Hắn đi đến trước mặt bọn họ, mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm Miên Miên, đáy mắt thâm trầm.
Ánh mắt hắn dừng trên ngoại bào của Tiêu Trì khoác trên vai nàng, tiện đà lại chuyển đến dấu vết mờ ám trên cổ nàng, trong lòng dậy lên từng trận sóng ngầm.
Đôi mắt thâm thúy kia không ngừng đánh giá trên người nàng, Miên Miên chỉ cảm thấy thân thể như có cái gì đâm xuyên qua, nóng rực cùng nỗi sợ hãi nói không nên lời.
Nàng hiểu Tiêu Nguyêt, nàng đã phạm vào điều cấm kỵ của Tiêu Nguyệt, nhìn thấy sự phẫn nộ trong mắt hắn, nàng biết hôm nay chạy trời không khỏi nắng.
Miên Miên cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, không hề sợ hãi.
“Là ta đòi xuất cung, không liên quan đến bọn họ.”
Nàng nghĩ, chỉ cần không liên lụy đến Tiêu Trì cùng Dung Triệt muốn phạt nàng ra sao thì tùy.
Tiêu Nguyệt không nói gì, nheo mắt lại, giống con mèo nguy hiểm đang chờ cơ hội tấn công.
Hắn đột nhiên tiến lên từng bước, bắt lấy cổ tay Miên Miên, kéo nàng hướng về phía xe ngựa.
Dung Triệt tiến lên muốn ngăn cản, lại bị Tiêu Trì ngăn lại: “Ta hiểu Tiêu Nguyệt, nếu chúng ta ở phía sau giúp đỡ Miên Nhi, nàng sẽ chỉ càng thảm hại hơn thôi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...