“Muôn tâu bệ hạ, tên của đứa bé trai đã được phu quân đặt trước khi xuất chinh, tên gọi là Hạ Lan Dung Triệt…” Liễu Mặc Như thong dong trả lời.
“Vậy sao?” Hoàng đế nhíu mày, rồi hỏi tiếp, “ Hạ Lan tướng quân thực sự thần cơ diệu toán, trước khi xuất chinh mà đã đoán được là mình sẽ có con trai sao?”.
Liễu Mặc Như run sợ một chút, nàng tuy là trả lời hoàng đế nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú về phía Nguyễn Miên Miên, chỉ sợ Tiêu Nguyệt thái tử không cẩn thận, con gái của nàng sẽ ngã mất.
Hoàng đế theo ánh mắt của nàng, tiếng cười trầm đục vang lên, khuôn mặt lộ ra vẻ âm ngoan độc ác, tiếp tục nói “nói như vậy, bé gái này vẫn còn chưa được đặt tên sao?”.
Liễu Mặc Như lập tức hiểu ý, cung kính nói: “Xin bệ hạ hãy ban thưởng cho tiểu nữ một cái tên, nếu được vậy, đây chính là vinh hạnh to lớn của tiểu nữ”.
“Được”. Hoàng đế thoả mãn gật đầu, nhìn Tiêu Nguyệt ôm Miên Miên, lạnh nhạt mở miệng nói luôn, “Nguyệt nhi, con hãy đặt cho thái tử phi tương lai của mình một cái tên đi”.
Lời vừa nói ra, Liễu Mặc Như sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, thân thể run rẩy.
Để Tiêu Nguyệt thái tử đặt tên cho con nàng, theo lễ tiết của Vu triều chính là rối loạn bối phận, nhưng hoàng thượng đã phân phó, hiển nhiên chính là muốn nhà Hạ Lan phải chịu khó xử rồi.
Ánh mắt dừng lại trên người Nguyễn Miên Miên, trong mắt tràn ngập vẻ bi thương, bất đắc dĩ lẫn sự áy náy.
Hướng về phía Triêu hoàng đế khó khăn gật đầu, đôi môi trắng bệch hé mở “Thần phụ xin đa tạ thái tử ban thưởng tên cho tiểu nữ”.
Miên Miên đột nhiên xúc động muốn khóc, thấy Liễu Mặc Như đau lòng lẫn bất đắc dĩ, lại nghĩ đến người mẹ đang ở hiện đại của nàng, sau này không biết còn cơ hội gặp lại nữa không? Đột nhiên nàng thấy căm hận cái tên nhóc con đang ôm nàng.
Vung bàn tay lên cao, hướng về phía Tiêu Nguyệt tấn công, đáng tiếc lực đạo quá yếu, nên nếu gọi là gãi ngứa cho hắn thì cũng không ngoa.
Tiêu nguyệt tỉ mỉ quan sát biểu tình của nàng, hình như nàng rất có chính kiến cũng rất thông minh, đôi mắt đen lưu chuyển trừng trừng nhìn hắn hiện rõ sụ khó chịu khiến hắn chợt nhớ tới con mèo béo tròn mà đại sư đưa cho hắn, nó tuy là súc vật nhưng rất thông minh.
Tiêu Nguyệt thấy nàng bĩu môi, nhất thời muốn cắn vào miệng nàng một cái, nghĩ vậy nhưng hắn chỉ cười cười vươn tay ra, vuốt ve đôi gò má mềm mịn trắng như phấn của nàng, và chạm nhẹ vào môi nàng.
Miên Miên thấy rõ ngón tay hắn đang mân mê trên mặt mình, tức giận muốn cắn cho hắn một cái, bởi lẽ nàng ý thức được, tiểu tử này rõ ràng đang đùa giỡn nàng.
Phẫn nộ dùng toàn lực, nhấc cái thân thể mập mạp của mình, đầu hơi hướng về phía trước, cắn mạnh một cái vào ngón tay của Tiêu Nguyệt.
Đau chưa? Ta cắn chết ngươi luôn. Nhưng đáng tiếc một điều, nàng đã quên béng mất một bi kịch, hiện tại nàng chỉ là một tiểu hài tử, căn bản vẫn chưa mọc răng, cho nên dù có kịch động lẫn tức giận đến mấy, vẫn chỉ như đang mút tay hắn chứ không cách nào cắn nổi.
MEO GIẢI THÍCH:
1. Mối tính đoạn tay áo: Hay còn gọi là đoạn tay áo chi phích. Được bắt nguồn từ mối tình “đoạn tụ” (= biến thái = đồng tính) giữa Hán Ai Đế và Đổng Hiền. Đổng Hiền là nhân vật chính trong câu chuyện “tình yêu cắt áo” của Hán Ai Đế rất nổi tiếng. Ai Đế vì Đổng Hiền đã cam tâm tình nguyện bỏ đi không ít những người đẹp trong hoàng cung để sủng ái một mình ông ta, thậm chí còn muốn đem giang sơn nhường lại cho ông ta. Mối tình giữa họ trở thành hình mẫu cho những người đồng tính luyến ái ở đời sau.
Theo sử sách còn ghi chép lại, Đổng Hiền không chỉ có khuôn mặt giống mỹ nữ mà từ ngôn ngữ cử chỉ đều giống phụ nữ, “tính tình dịu dàng”, “giỏi quyến rũ”. Vì vậy Ai Đế ngày càng súng ái Đổng Hiền hơn. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của Ai Đế mà ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên lấy kiếm cắt đứt cánh tay áo của mình. Người đời sau gọi mối tình đồng tính là “mối tình cắt tay áo” cũng là có nguồn gốc là điển cố này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...