Vương Phi Trắng Nõn


Bàn tay to bao phủ cổ của nàng, sau đó dời xuống, Trà Long Tĩnh không cố ý dùng loại phương thức chậm chạp này khiêu khích nàng, chỉ là hắn muốn xem biểu tình xấu hổ và quật cường giận dữ của nàng.
Con cừu nhỏ thú vị !
Mắt thấy tay hắn sẽ di chuyển đến nơi mềm mại của nàng, Miên Miên cắn chặt môi, nước mắt trong suốt vòng quanh hốc mắt, lại cố nén không cho nó chảy xuống.
Nàng không thể khóc trước mặt loại người này được !
" Rầm» một tiếng, một bóng dáng phá cửa sổ xông vào, nhằm về phía hai người, một chưởng bổ về Trà Long Tĩnh, sau đó ôm Miên Miên vào lòng.
Ông trời rất công bằng, không cho ngươi cái này chắc chắn sẽ bù cho ngươi cái khác.(chika : câu này nguyên văn là " không có cho ngươi áo đặc biệt mạn, chắc chắn bổ ngươi máy móc miêu " ta không dịch thoát nghĩa được nên chỉ nói ý khái quát thui các nàng nhá.nếu nàng nào biết hãy comt lại cho ta, ta rất cám ơn=]] )

Cho nên Tiêu Trì không tới, người tới là Dung Triệt.
" Miên Nhi không có việc gì, ta ở đây. "
Miên Miên hoảng hồn chưa định, nhìn thấy người tới là Dung Triệt, cũng không quản tại sao hắn xuất hiện nơi này.
" Dung Triệt, sao giờ ca ca mới đến a… " Nhào vào trong ngực hắn, cảm nhận hơi thở quen thuộc, sợ hãi trong nháy mắt tan thành mây khói.
Dung Triệt ôm nàng thật chặt, đau lòng nhìn nàng, ôm thắt lưng nàng, thêm vài phần lực đạo, tựa hồ hận không thể đem nàng hòa trong cơ thể.
" A…cục cưng, tình lang của ngươi thật đúng là không ít ! "
Trà Long Tĩnh nhìn thấy hai người thân mật, trào phúng nói, ánh mắt dừng trên người Dung Triệt tinh tế đánh giá.

Có thể thấy Miên Miên đặc biệt ỷ lại vào nam tử này.
Mày nhíu lại, sức quyến rũ của bé cưng thật đúng là không nhỏ, mỗi nam tử xuất hiện bên người nàng đều thực xuất sắc, thật không nghĩ ra lần này đi tuần lại có thể gặp được con cừu nhỏ thú vị như vậy, rất thú vị !
" Không biết vị công tử này rốt cuộc là ai, vì sao phải làm khó Miên Nhi… " Dung Triệt tính tình nhẫn nại, bình tĩnh hòa nhã giải quyết vấn đề.
Nhưng Trà Long Tĩnh không được kiên nhẫn như vậy, môi mỏng mấp máy, định tiến lên kéo Miên Miên lại.
Dung Triệt thấy thế lập tức ngăn cản.
Vì thế hai tuyệt thế cao thủ ở trong phòng đánh nhau đến long trời lở đất, chỉ nghe trưởng phong từng trận, hai người chiêu thức bất đồng, võ công không phân cao thấp, đều âm thầm bội phục chiêu thức tinh diệu của đối phương.
Tiêu Trì lúc này cũng từ cửa vọt vào, trên cánh tay bị một vết thương nhẹ, " Miên Nhi, ngươi không sao chứ ? "
" Tiêu Trì ngươi bị thương ư? " Miên Miên thực kinh ngạc, Tiêu Trì là người dạy nàng khinh công, võ công của hắn nàng biết rất rõ, đối thủ phải rất lợi hại mới có thể đả thương hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận