Vương Phi Trắng Nõn


Miên Miên nhất thời cảm thấy choáng váng, đây chẳng phải vị nữ tử mà nàng đã túm lại kêu người ta là tỷ tỷ ở khách điếm vừa rồi đó sao? hoá ra nàng ta chính là hoa khôi!
Hoa khôi bước từng bước xuống bậc thang, thật lay động, nàng cũng không nói gì, chỉ là khoé miệng mỉm cười, đôi mắt hoa đào yêu mị lướt qua mỗi người, ánh mắt xẹt qua chỗ Miên Miên cùng TiềuTrì, dừng lại một lát, khoé miệng mơ hồ lộ ra ý cười trêu tức.
Miên Miên không biết nụ cười quỷ dị vừa rồi là đối với Tiêu Trì hay với nàng, dù sao cũng đột nhiên cảm thấy cả người không được tự nhiên, ánh mắt của nàng… thực sự câu hồn.
“Này, có phải là nàng để ý tới ngươi hay không nhỉ?” Miên Miên nhìn Tiêu Trì cười quái dị.
“Ngươi vừa rồi nói ngươi là con ta, ngươi nói nàng còn có thể để ý ta sao? Nha đầu ngốc!”

“Vậy cũng không đúng, ngươi không biết, có một số nữ nhân chính là thích đàn ông đã có vợ nha…”
“Nha đầu, ngươi còn đùa tới khi nào, ta nói cho ngươi, hiện tại đã sắp chạng vạng, chúng ta phải trở về trước khi yến tiệc tối chấm dứt.”
“Được rồi, ta biết, tú bà không phải nói hoa khôi còn biểu diễn sao? Xem hết biểu diễn thì trở về, hơn nữa, người không muốn biết đêm nay nàng sẽ thuộc về ai sao, loại này tuyệt sắc a, ta lại cảm thấy ở nơi này trừ ngươi ra, cho ai cũng đều lãng phí.”
Đầu Tiêu Trì hỏng mất…“Ta đối với nàng ta không hề có hứng thú!”
Nếu là trước đây, nữ nhân có tư sắc như vậy, hắn có thể rất muốn chinh phục, nhưng từ năm Miên Miên bảy tuổi mũm mĩm giống cái bánh sủi cảo xuất hiện trong cuộc sống của hắn, hắn đối với nữ nhân khác dần mất hứng thú, nhiều nhất chỉ là tìm các nàng thoả mãn nhu cầu sinh lý.
Lại nhớ đến lần đầu khi gặp hắn đang làm chuyện đó, nàng đã giải thích cho hành động nhìn lén của mình là ‘xem con ếch thở nhấp nhô cái bụng’, lúc ấy hắn tức giận tới hộc máu, hiện tại nhớ tới lại cảm thấy buồn cười.

“Này, ngươi cười trộm cái gì vậy? Còn đỏ mặt nữa?”
“Không! Xem biểu diễn, xem hết rồi trở về.” Tiêu Trì có chút quẫn bách đáp lại, giống như bị người khác phát hiện ra bí mật.
Miên Miên cũng không quan tâm tới hắn nữa, nhìn chằm chằm sân khấu đã được chuẩn bị tốt.
Chỉ thấy giữa sân khấu, hoa khôi cầm trường kiếm trong tay.
Bắt đầu múa, kiếm như bạch xà phun độc, vun vút xé gió, lại như du long xuyên qua, hành tẩu tứ thân, khi thì nhẹ như yến, kiếm dựng lên, khi thì như tia chớp, kiếm tựa đoá hoa nở…(Tác giả: được rồi, câu này là sao đây…-.-!)
Toàn hội trường đều sợ ngây người, nhìn đường kiếm xinh đẹp, chìm đắm trong kỹ thuật của nàng.
Vốn tưởng rằng, kiểu nữ tử như yêu tinh này chỉ biểu diễn chút vũ đạo đánh đàn để quyến rũ, cúng không nghĩ rằng một nữ tử như vậy đi múa kiếm lại có một loại tư thế mạnh mẽ cùng tiết tấu trầm bổng như thế…
Tất cả nam nhân lại nhìn nàng với ánh mắt khác xưa, Miên Miên đắm chìm trong màn biểu diễn của nàng, ngay cả trong mắt Tiêu Trì cũng lộ ra sự tán thưởng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận