Vương Phi Trắng Nõn


Miên Miên còn đang cứng ngắc tại chỗ, Tiêu Nguyệt đã buông nàng ra, trên mặt nở nụ cười tươi giống như đứa nhỏ được kẹo, cười hết sức sung sướng.
“Đi thôi…… Yến hội đã bắt đầu rồi.” Hắn hướng ánh mắt vô cùng yêu nghiệt về phía Miên Miên, sau đó không thèm liếc mắt nhìn Trang Thuần một cái, đi ra khỏi phòng.
Miên Miên vừa thấy vậy thầm ai oán trong lòng rằng ‘thôi thế là xong rồi’, kế hoạch bị hắn làm cho xáo trộn hết rồi.
“Ai da……” Nàng lập tức đưa tay ôm lấy đầu, làm bộ như đang bị choáng váng.
“Nương nương làm sao vậy?” Các cung nữ cảm thấy có gì đó kỳ lạ lập tức chạy tới.

Miên Miên bắt đầu giả vờ đứng không vững, ngón tay liều mạng bấm vào lòng bàn tay, bấm đến toàn thân đổ mồi hôi lạnh.
Tiêu Nguyệt thấy thế lập tức quay trở lại đỡ lấy Miên Miên, lo lắng hỏi, “Miên nhi…… Làm sao vậy?”
Chẳng lẽ vì nụ hôn vừa rồi nên nàng mới ngất xỉu, chẳng lẽ sức quyến rũ của ta lại lớn đến như vậy sao? [ Tác giả: Đập hắn, Tiêu Nguyệt kia đừng quá tự kỷ!](Nguyệt *bon chen* ăn hôi tác giả *đá một cái*)
“Không biết bị làm sao, thần thiếp đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng , thật là khó chịu……” Miên Miên tỏ vẻ suy yếu nói, thừa dịp mọi người không chú ý, dùng răng cắn mạnh vào môi mình, thần sắc lập tức trở nên thật tái nhợt.
Chỉ trong nháy mắt, Miên Miên từ bộ dáng yêu kiều biến thành dáng vẻ yếu ớt.
Tiêu Nguyệt hoảng sợ, nhìn mọi người rống to: “Còn không mau truyền ngự y……”

“Không cần, yến hội sắp bắt đầu…… Hai người mau đi qua đó qua đi, phụ hoàng rất xem trọng yến hội lần này, hai ngươi không được làm trễ giờ, mau đi đi, ta nằm nghỉ một lát sẽ không sao nữa đâu.”
Miên Miên tựa vào trong lòng hắn, trong bụng cảm thấy áy náy , Tiêu Nguyệt ngươi có biết hay khôn g, ngươi càng đối tốt với ta, ta càng cảm thấy không được tự nhiên, bởi vì ta không có gì có thể báo đáp lại ngươi.
“Nàng thật sự không sao chứ? Muốn ta ở lại cùng nàng không?” Hắn gắt gao ôm chặt nàng, ôn nhu thì thầm bên tai nàng, cảm thấy người trong lòng đang run rẩy, tâm hắn cũng theo đó mà run run.
“Điện hạ!” Vừa nghe thấy lời này, Trang Thuần kiềm chế không được , hắn không thèm nhìn nàng, nàng còn chưa tính, tại sao có thể vì nha đầu này mà không tham dự yến hội? Phải biết rằng hắn chưa đăng cơ, yến hội quan trọng như vậy nhất định phải tham dự.
“Ngươi đi trước đi…… Ta muốn chăm sóc Miên nhi, chờ nàng khoẻ lại một chút, ta sẽ qua đó.” Tiêu Nguyệt không kiên nhẫn khoát tay khéo đuổi Trang Thuần đi trước, sau đo ôm Miên Miên đi vào phòng ngủ. ( hô +10 điểm cho Tiêu Nguyệt)
Miên Miên đang vội muốn chết, Tiêu Nguyệt này thật không nghe lời khuyên bảo.
“Ta thật sự không sao, nghỉ ngơi một chút sẽ khoẻ lại ngay, điện hạ nhanh đi yến hội đi, không được làm phụ hoàng mất hứng.”
“Miên nhi…… Ta chờ nàng ngủ mới đi……” Hắn gắt gao nắm tay nàng, đồng mâu như sao sáng trên bầu trời chăm chú nhìn nàng, cúi đầu hôn lên trán nàng. Miên Miên đang giả vờ suy yếu muốn trốn cũng không xong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận