Từ sự kiện ở bể tắm lần trước, Miên Miên đã quyết định một việc lớn lao, nàng muốn học khinh công.
Nàng muốn nổi dậy, muốn đấu tranh, không thể để Tiêu Nguyệt hỉ nộ vô thường biến thái áp bức mãi.
Vì vậy, nàng mạo hiểm tính mệnh, chạy đi tìm Tiêu Trì, cầu hắn làm sư phụ của nàng.
Ngày nào đó, Tiêu Trì đang ở ôn tuyền chuẩn bị cùng nữ nhân nào đó đại chiến một hồi thì trên hòn giả sơn truyền tới một thanh âm non nớt: “Tiêu Trì…”
Tiêu Trì thân hình dừng lại, ngẩng đầu nhìn.
Miên Miên chín tuổi nhỏ nhắn xinh xắn, thân thể dựa trên hòn giả sơn, tay chân bám chặt để khỏi bị ngã xuống.
Khẽ nhíu mày, nhưng khóe miệng không che giấu được sự thích thú, lúc này hắn đã đem quần áo thoát ra, nữ tử dưới thân hắn cũng đã sớm chuẩn bị xong, chỉ còn chờ đợi hắn sủng ái.
“Tiêu Trì, ngươi cứ làm chuyện của ngươi đi, ta không xen vào, cứ coi như ta không tồn tại, làm xong gọi ta một tiếng là được, ta có việc muốn cùng ngươi thương lượng, ha ha.”
Thanh âm non nớt vui tươi hớn hở mà dặn dò, một chút cũng không vì xen ngang chuyện tốt của bọn họ mà xấu hổ, trái lại như là cố ý tìm lúc này mà đến.
Tiêu Trì bất đắc dĩ, việc này chỉ có quỷ mới nói ra được, thật không biết nàng đúng là ngôn ngữ của trẻ con không kiêng kỵ hay cố ý trêu hắn.
Đứng dậy mặc quần áo, đuổi nữ nhân dưới thân đi chỗ khác, đem dục vọng mãnh liệt ban nãy dùng nội lực đè xuống, nha đầu kia ở chỗ này, hắn làm sao có thể xem như bên cạnh không người mà làm – chuyện ái muội chứ.
“Ngươi mau tiếp tục đi…” Nhìn nét mặt cố gắng, khó khăn bám trên hòn giả sơn của nàng, Tiêu Trì nhún người bay lên đem nàng ôm xuống.
Vừa xuống tới mặt đất, Miên Miên lại nắm chặt vạt áo hắn, ngẩng đầu, một đôi mắt long lanh nước, vẻ mặt sùng bái mà nhìn Tiêu Trì.
“Tiêu Trì ngươi bay tới bay đi thật đẹp mắt!”
Tiêu Trì không nghĩ tới nàng sẽ nói trắng ra như thế, lại gọi trực tiếp tên của hắn, càng khiến cho lòng hắn có cảm giác mùa đông được mặt trời sưởi ấm.
“Ngươi tới đây làm cái gì…Có biết trèo núi rất nguy hiểm không?” Tiêu Trì cúi đầu nhìn nàng.
Tuy rằng Miên Miên đã chín tuổi rồi, thế nhưng đối với Tiêu Nguyệt một thước tám vóc người cao to mà nói nàng đứng bên cạnh hắn vẫn như cũ chỉ là một đứa bé.
“Ta đến xin ngươi làm sư phụ ta, dạy ta khinh công, hay chính là có thể bay tới bay lui đó, lần sau Miên nhi sẽ không bị ngã xuống nước nữa.” Miên Miên chớp chớp mắt to, sử dụng vẻ mặt này có thể làm người khác động lòng.
“Học khinh công rất khổ cực, Miên nhi không sợ sao?” Tiêu Trì ôm lấy nàng, có chút do dự.
“Miên nhi không sợ khổ…” Thấy hắn do dự, tròng mắt Nguyễn Miên Miên lập tức xuất hiện một vòng đỏ đỏ, đảo tròn mắt.
Tiêu Trì vừa nhìn thấy không bình thường, đoán nếu không đồng ý nữa thì tiểu nha đầu này sẽ đem nước mắt nước mũi của chính mình chùi lên quần áo hắn.
“Được rồi…” chỉ là nhìn vẻ mặt của nàng đáng thương như vậy, Tiêu Trì đã không chịu nổi.
Miên Miên kiễng chân nhảy vào lòng hắn, sau đó vòng hai tay ôm chặt lấy hắn, ở trong lòng hắn nói: “Tiêu Trì…ngươi thật tốt!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...