Miên Miên lao ra, ôm lấy con thỏ đang hấp hối, nó không chỉ vừa bị ném xuống đất, mà còn bị đụng vào cánh cửa khi quẳng ra, hiện tại có thể nói là đầu rơi máu chảy.
Đúng là muốn nhịn nhưng không thể nhịn nữa, nhịn nữa ta sẽ là Ninja rùa!
“Tiêu Nguyệt!” âm lượng lên cao gấp tám lần, gần như là gào lên.
Tiêu Nguyệt hiển nhiên không ngờ tới Miên Miên sẽ có phản ứng mạnh như vậy nên có bị hù dọa chút xíu, vốn tưởng kế tiếp sẽ là một trận cuồng phong mưa mù, Miên Miên chắc chắn sẽ cùng hắn liều mạng tới một mất một còn.
Kết quả nàng chỉ là ôm con thỏ sắp chết vào lòng, rồi chạy vào phòng.
Miên Miên vừa vào phòng đã bắt đầu tìm kiếm thuốc chữa thương, toàn bộ bôi lên người con thỏ.
Máu tươi không ngừng từ trên người con thỏ chảy ra, chính là Miên Miên căn bản không tìm được vết thương ở đâu, chỉ là nắm bình dược trên tay không ngừng run rẩy, đôi mắt cố kềm nén nước mắt ào ra nên có chút mơ hồ.
Các cung nữ sợ đến mức không dám giúp đỡ, Miên Miên cầm bình dược tiếp tục bôi, mặc cho nàng cố gắng làm thế nào đi nữa, máu của con thỏ vẫn không ngừng chảy.
Tay nàng không ngừng run rẩy.
Nhìn con thỏ nằm đó, hô hấp yếu ớt, Miên Miên rốt cục nhịn không được, giọt nước mắt trong suốt theo má chảy xuống…nhưng nàng lại cắn chặt môi không cho bất cứ thanh âm nức nở nào phát ra.
Tiêu Nguyệt nhìn bả vai hơi rung rung của nàng, một nữ hài tử bảy tuổi, quật cường không chịu khuất phục, không hề khóc oa oa ầm ĩ như tối hôm qua.
Tiêu Nguyệt lần đầu tiên thấy nước mắt của nữ hài tử này đúng là khiến cho người ta đau lòng, như là chảy vào trong lòng hắn có một loại chua xót không thể khống chế.
Tiêu Nguyệt đi qua, khoát tay áo, tỏ ý ra lệnh hạ nhân lui ra.
Miên Miên vẫn đứng ở đó, mặc cho từng giọt nước mắt rơi trên người con thỏ nàng cũng không lau đi, lại đứng ở đó bất lực mà run rẩy.
Tiêu Nguyệt nhìn khuôn mặt nghiêng của nàng, lần đầu tiên chứng kiến một nữ hài tử bảy tuổi đau lòng, lệ châu lành lạnh chảy xuống, giống như hai dòng suối.
Trái tim hắn hơi run rẩy, ôm lấy bả vai của nàng, dịu dàng lau đi nước mắt nàng, như không thấy tình hình hiện tại thì thầm bên tai nàng: “Ngoan, đừng khóc nữa, chúng ta mang con thỏ này tới ngự y, nó sẽ không sao nữa.”
Hắn nói, tựa hồ có tác dụng an ủi, Miên Miên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trên mặt đầy lệ ngân, sau đó hướng về phía hắn gật đầu, nhẹ nhàng ừ một tiếng tỏ ý bằng lòng.
Tiêu Nguyệt ôm lấy con thỏ, rồi nắm tay nàng, tay nàng vẫn còn chút run rẩy.
Tiêu Nguyệt lần đầu tiên hiểu rõ, Dung Triệt trong lòng nàng có bao nhiêu quan trọng, hắn cũng lần đầu tiên vui mừng như thế, vui mừng vì nàng cùng Dung Triệt là quan hệ huynh muội!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...