“Ngươi đang cầm cái gì trên tay vậy?” Tiêu Nguyệt thấy Miên Miên biểu hiện bộ dáng lưu luyến nhìn theo Dung Triệt đang rời đi, cảm thấy tên tiểu tử Dung Triệt này thoạt nhìn rất hiền lành, kỳ thực là một tên ngụy quân tử.
Ban nãy khi hắn đứng ở cửa đã nghe được một chút đoạn đối thoại của bọn họ, Dung Triệt cư nhiên lại cấm Miên Miên tới tẩm cung của hắn chơi với Phi Sắc, hắn nghĩ cái quái gì thế? Chẳng lẽ sợ ta ăn mất muội muội của hắn?
“Không có gì, chỉ là một con thỏ.” Miên Miên đưa lồng sắt ra, ở trước mặt hắn lắc lắc vài cái thì đã vào nhà.
“Con thỏ? Ngươi chờ một chút.” Tiêu Nguyệt cũng theo vào nhà, đoạt lấy lồng sắt trên tay Miên Miên, nắm hai tai con thỏ nhấc nó ra.
“Ngươi đang làm gì?” Miên Miên khẩn trương nhìn hắn, đây chính là món quà đầu tiên Dung Triệt tặng nàng, trong lòng nàng rất vui, lẽ nào Tiêu Nguyệt vẫn chưa hết giận muốn trút cơn giận lên đầu con thỏ?
“Dung Triệt đưa cho ngươi hả?” khóe miệng Tiêu Nguyệt nhếch lên châm biếm, khinh thường nhìn con thỏ kia, “Ngươi cảm thấy con thỏ này so với Phi Sắc đáng yêu hơn hả?”
Trong lòng Tiêu Nguyệt, loại sinh vật đẳng cấp thấp này làm sao có thể so được với Phi Sắc có trí tuệ thông minh được.
Phi Sắc? Miên Miên nhận ra Tiêu Nguyệt có vẻ xem thường con thỏ nhỏ này, con mèo tính cách quái dị kia cùng chủ nhân của nó đều như thế, cả ngày chỉ biết vờn cây nấm nhỏ, căn bản không thèm để ý nàng.
Tuy rằng nó xác thực rất đáng yêu, Miên Miên còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp phi sắc trong phòng tắm, khi đó nó rất thông minh, nhưng hiện tại làm sao mà nó lại thay đổi tính cách nhứ thế chứ?
Đúng, nhất định là vì gần mực thì đen gần đèn thì sáng (câu này em tự đổi sang nghĩa Việt nha), sau khi Phi Sắc đi theo Tiêu Nguyệt, tự nhiên lại trở nên thiếu đức hạnh như Tiêu Nguyệt, thật kì lạ!
“Phi Sắc của ngươi đúng là rất đáng yêu, ta đã xem thời gian nó vờn cái nấm so với thời gian quanh quẩn bên cạnh ngươi còn nhiều hơn.”
Miên Miên cố tình dùng ngữ điệu quái gở châm chọc hắn, nhưng trên mặt lại cười đến xán lạn.
Vì con thỏ, ta nhịn!
“…” Tiêu Nguyệt nhất thời nghẹn giọng, căm hận nhìn chằm chằm con thỏ kia, khuôn mặt yêu nghiệt hiện ra vài phần ngả ngớn, khóe môi phảng phất như đang cười, cười đến mức…tà ác.
“Ngươi là Thái tử phi, bên người không được phép có con vật giống đực làm bạn, vậy con thỏ này…”Hắn nhìn thẳng vào Miên Miên, thấy nàng đang nổi giận.
Ngón tay thon dài nhấc hai chân sau của con thỏ, động tác vừa ưu nhã vừa yêu mị, đôi mắt nhìn theo động tác của chính mình, cho đến khi dừng lại ở tiểu vật giữa hai chân con thỏ (hix-.-!), khóe môi khinh thường nhếch lên, bạc môi khẽ mở, chậm rãi phun ra bốn chữ: “Phải…thiến cái đó!” Chikajo: (hu, biến thái! Biến thái! Cực kì biến thái!!!>”< đúng là soái ca của iem, hứt!)
Nói xong, mang theo con thỏ hướng ra ngoài cửa ném một phát, chỉ nghe con thỏ kêu “Thu” một tiếng bi thương, tiếp theo không còn thanh âm nào nữa.
Con thỏ Dung Triệt tặng nàng!!! Không chết cũng tàn phế!!!
< clear="all">
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...