Vương Phi Trắng Nõn
“Mời vừa nãy ngươi đã nhìn trộm cái gì vậy…?”. Tiêu Trì cố ý hỏi, hắn biết rất rõ nàng đã trốn sau giả sơn nhìn lén lâu như vậy, nhưng vẫn cố ý hỏi xem nàng trả lời thế nào.
“Ta…” Miên Miên cân nhắc câu trả lời, sau đó làm ra bộ yếu đuối vô tri không hiểu biết: “Ta thấy ngươi giống y một con ếch nhảy lên nhảy xuống ở chỗ nào đó, rồi ngươi lao vào cắn khắp người đại tỷ kia, đại tỷ kia cũng cắn lại ngươi, các ngươi đang làm cái gì vậy? Ngươi không đau sao?”.
Nói dứt lời, nàng chạm vào người hắn vỗ vỗ vài cái biểu thị sự trấn an…
Tiêu trì vừa nghe, thiếu chút nữa tức giận đến nỗi máu tươi bắn ra xa ba thước, tư thế của hắn rõ là gợi cảm mê người như vậy, thế mà trước mắt nhóc con này thành ra giống y con ếch đang nhảy lên nhảy xuống.
Vẫn biết lời nói của trẻ em không cố kỵ cái gì bao giờ, đứa nhỏ này lại thật thà nói ra như vậy, dù rất muốn rộng lượng nhưng sự tự trọng của Tiêu Trì vẫn bị đả kích nghiêm trọng.
Bóp cái mũi nhỏ xinh xắn của nàng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Đó không phải là ếch đang nhảy lên nhảy xuống mà là hưởng thụ đó, có hiểu hay không?”.
“Ưm… A…” Miên Miên bị hắn bóp chặt vô cùng khó chịu, nàng không thở nổi, ra sức dương đôi tay mập mạp của mình lên đẩy mạnh tay hắn ra.
“Đau lắm đó… ngươi có biết hay không hả?”. Sở cái mũi bị bóp đỏ hồng của mình, cái miệng chu lên biểu thị sự bất mãn.
Tiêu Trì buông tay ra, trong lòng thầm nghĩ, chơi với đứa nhỏ này thật vui, bất giác chuyển sang bế lấy nàng.
Miên Miên nhìn ánh mắt hắn biết rõ là hắn cố ý. Vì vậy quyết định trả thù, vừa nãy hắn cố ý hỏi nàng đã nhìn thấy cái gì, hiện tại nàng cũng muốn hỏi lại hắn.
“Ngươi nói hưởng thụ nghĩa là sao? Đó là cái gì vậy? Ngươi có bị đau không?”. Làm ra vẻ vô tri không hiểu biết nàng hỏi một loạt vấn đề có độ khó cao, sau đó mở to đôi mắt chờ đợi, ánh mắt đằng sau hàng mi dài lấp lóe tinh quang, chờ xem hắn trả lời thế nào.
Tiêu trì đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó khóe miệng nhếch lên, cười to rồi bảo: “Bé con à, khi nào lớn lên ngươi tự khắc sẽ hiểu được”.
Toàn thân Miên Miên run lên, trong lòng hốt hoảng run sợ.
Giọng nói của hắn nghe thế nào thì cũng vẫn cảm thấy dường như hắn muốn ám chỉ cái gì đó, hoen nữa cái vẻ mặt hắn cùng nụ cười quỷ mị kia thật là dọa người ta sợ chết khiếp.
“Ta đã trả lời câu hỏi của ngươi rồi, giờ đến ngươi trả lời câu hỏi của ta, ngươi tên là gì? Người của cung nào?” . Tiêu Trì muốn đối đáp với nàng tới cùng.
“À… Ta là Nguyễn… Tên ta là Hạ Lan Miên Miên, ở Mộng Xuân Các, còn ngươi?”.
“Hạ Lan Miên Miên? Mộng xuân các? Ngươi là thái tử phi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...