Miên Miên năm tuổi, Dung Triệt năm tuổi, tiểu Tuyết Hoa ba tuổi, Tiêu Nguyệt mười hai tuổi
Hoàng đế cho rằng học tập cần phải bắt đầu từ nhỏ, không thể mặc kệ tiểu hài tử tùy ý chơi đùa được.
Cho nên Dung Triệt và Miên Miên được an bài đến hoàng cung cùng các hoàng tử học tập.
Đọc sách! Nàng đã từng đọc sách hơn mười mấy năm, giờ lại phải tiếp tục đọc sách nữa sao? Miên Miên một chút tâm tư để ý vào việc học cũng không có, hơn nữa sư phụ dạy bọn nàng Tam Tự kinh, Đạo Đức Kinh, nàng đều đã đọc qua rồi.
Cho nên, nàng lại một lần được coi như thần đồng, có thể nói là học trò kiểu mẫu.
Tan học, tiểu Tuyết Hoa đã sớm chờ ở cửa, bởi vì tuổi nàng còn nhỏ, tạm thời không cần phải học mấy thứ này.
“Dung Triệt, huynh lại rủ nàng ta tới đây làm cái gì vậy?” Miên Miên có chút ghét bỏ nhìn chằm chằm tiểu Tuyết Hoa, tiểu công chúa này hiện tại nghiễm nhiên thành cái đuôi của Dung Triệt.
“Dung Triệt ca ca… hôm nay chúng ta chơi trò gì?” tiểu Tuyết Hoa trước sau không buồn liếc mắt nhìn Miên Miên một cái, thản nhiên lôi kéo ống tay áo của Dung Triệt mà dò hỏi.
Bởi lẽ từ nhỏ đã mang thân phận công chúa nên Tuyết Hoa có cảm giác về sự ưu việt của bản thân, nàng nhỏ tuổi tuy không hiểu chuyện, nhưng cũng biết Miên Miên không dám đắc tội với nàng.
“Ta muốn đi gặp Kỉ sư phụ để luyện võ.” Dung Triệt không nhìn Tuyết Hoa, mà là nhìn về phía Miên Miên, đôi mắt màu hổ phách trong veo như đôi ngọc lưu ly, vừa lấp lánh vừa sáng, khiến người khác không dám nhìn lâu.
Vì vậy hai tiểu cô nương đành ngồi dưới bóng cây nhìn Dung Triệt luyện võ, bên cạnh có một bàn hoa quả phục vụ bọn họ, đằng sau còn có cung nữ quạt mát, chỉ mỗi Dung Triệt đáng thương , đứng tấn tới nỗi mồ hôi nhễ nhại.
Miên Miên cầm một quả nhỏ bỏ vào trong miệng ăn, bất chợt cảm thấy có gì đó không đúng.
Nàng phát hiện, ở chung vài năm, theo thời gian trôi qua nàng có chút ỷ lại vào Dung Triệt, đôi khi nhìn vào ánh mắt hắn, nàng chợt ngây người.
Thế gian tại sao lại có ánh mắt đẹp như vậy, tựa như sao trên trời, như ánh trăng trong hồ nước, trong sáng nói không nên lời.
Không đúng không đúng, chẳng qua là do bản thân rất nhàm chán không có gì làm, thích được cùng hắn chơi đùa thôi, không hề ỷ lại, tuyệt đối không phải.
Trong lòng nàng thầm phủ định một vạn lần, xa xa chợt nhìn thấy một đạo bóng dáng màu trắng đi qua.
Tiêu Nguyệt? Tại sao hắn lại đi đường này nhỉ? Miên Miên buồn bực.
Tiêu Nguyệt từ xa cũng đã nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé mặc y phục màu hồng nhạt mập mạp ngồi dưới bóng cây , hắn cố ý đi thật chậm.
Nhìn nàng đặt bàn tay múp míp đặt trên đầu gối chống cằm giống như bộ dáng của một vị đại nhân đang nghiêm túc suy nghĩ, khóe miệng Tiêu Nguyệt bất giác nhếch lên.
Không biết vì sao, chỉ cần nhìn thấy cô bé mập mạp này, tâm trạng bực bội lập tức tan biến yên tĩnh chìm xuống dưới.
A… Trắng nõn trắng nà, thật là đáng yêu.
Ngay chính hắn cũng không ngờ nổi bản thân mình chỉ vì mỗi ngày đều mong muốn có thể nhìn thấy cô bé mập mạp này mà tận lực tính toán thời điểm đi qua con đường này, nhưng dù vậy hắn vẫn không tới gần nàng.
Miên Miên cảm giác được ánh mắt nóng rực từ bên kia phóng tới của Tiêu Nguyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ngẩng lên nhìn về hướng hắn, trong lòng thầm cảm thán: “Thằng nhãi này, lại thêm vài phần yêu nghiệt”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...