Nguyễn Miên Miên ba tuổi, Dung Triệt ba tuổi, Tiểu Tuyết Hoa một tuổi, Tiêu Nguyệt mười tuổi.
Nơi nào đó trong hoàng cung , các thái giám xếp thành hàng.
“Được rồi, Dung Triệt, hôm nay chúng ta chơi trò diều hâu bắt gà con, huynh làm diều hâu, tới bắt muội đi.”
“Vì sao mỗi lần đều là ta phải làm diều hâu?” Dung Triệt nhìn Miên Miên đang len lỏi đứng giữa các thái giám, nha đầu này thật âm hiểm.
“Bởi vì diều hâu là cho nam hài tử làm , muội là nữ hài tử.”
“Ồ”
Chơi được một hồi,“Không bắt nữa, ta muốn đi thăm Tuyết Hoa .”
“Không được! Vì sao huynh lại muốn đi thăm nàng ta?” Nguyễn Miên Miên tức giận nhìn hắn, kiên quyết tỏ vẻ bất mãn.
“Đây là mệnh lệnh của Hoàng Thượng .” Dung Triệt trả lời mà có chút nghẹn ngào và uỷ khuất.
“Vậy huynh đi đi, muội đi tìm Phi Sắc chơi tiếp”. Miên Miên dậm chân một cái, sau đó vung ống tay áo lên, đi thẳng một mạch.
Nàng vụng trộm đi đến tẩm cung của Tiêu Nguyệt — Linh Tê cung, theo như nàng tìm hiểu, bình thường lúc này, Tiêu Nguyệt đều cùng hoàng đế xem tấu chương .
Đây là chuyện bắt buộc mỗi ngày của nàng , trên cơ bản Tiêu Nguyệt đối với hành vi của nàng đều là mắt nhắm mắt mở, bởi vì hắn phát hiện Miên Miên đến chỉ có một mục đích , chính là đùa giỡn với tiểu long miêu (ý chỉ con mèo béo) của hắn.
“Phi Sắc, ngươi thật sự không nhớ rõ ta sao? Lúc trước khi ngươi tắm rửa, ngươi còn nhào vào trong lòng của ta mà?”
Phi sắc cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục vùi đầu làm tiếp chuyện riêng của hắn, bởi vì căn bản hắn nghe không hiểu ngôn ngữ của con người.
“Đừng chơi đuổi bắt với cây nấm này nữa……” Miên Miên phát hiện hành động của tiểu long miêu đặc biệt quái dị.
Sau khi Phi Sắc phát hiện ở hậu viện trong tẩm cung của Tiêu Nguyệt có trồng một loại nấm , cây nấm này tròn tròn mềm mềm, sinh trưởng độc lập, cao khoảng 20 cm.
Mỗi ngày hắn đều chơi trò đuổi bắt với cây nấm này, hoặc là dùng móng vuốt nhẹ nhàng mà vuốt ve nó, miệng kêu khe khẽ, mỗi lần khoảng vài canh giờ.
Cây nấm này làm cho Miên Miên nghĩ tới cây nấm điểm điểm [1] trong biểu cảm của QQ [2] , thật sự rất giống, vì thế, nàng liền gọi nó là điểm điểm.
Miên Miên đương nhiên không biết Phi Sắc đang làm gì.
Kỳ thật mỗi lần hắn ở cùng điểm điểm là hắn lại nhớ nhớ tới, cô gái vừa tắm rửa vừa ca hát , nhớ lúc nàng ôm hắn ngủ , nhớ hai má mềm mềm của nàng làm cho hắn muốn hôn một cái.
Nhưng hắn không biết rằng cô gái kia hiện tại đã hóa thành tiểu hài tử mỗi ngày đều đến đùa giỡn với hắn, mà hắn thì không buồn liếc mắt nhìn cô bé một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...