Vương Phi Trắng Nõn


Nàng có chết cũng không thể nào ngờ nổi, con mèo thoạt nhìn ngoan hiền lại có thể ra tay độc ác như vậy.
“oa…..oa…” Miên Miên cất tiếng khóc nghe hết sức thương tâm, không chỉ bởi vì nàng sợ, làn da mềm mại của nàng sẽ lưu lại dấu vết, gương mặt nàng, biết mình đã làm sai nên thân thể khẽ run rẩy.
Kỳ thực, hắn không hề cố ý mạnh tay như vậy, tại hắn không biết em bé mới một tuổi làn da lại mềm mại yếu ới như thế, nên mới quá tay tung ra một chưởng quá mạnh.
Liễu Mặc Như nhanh nhẹn tiến lên bế Miên Miên đang ngồi trong lòng Tiêu Nguyệt, yêu thương ôm vào lòng ngực trấn an, đồng thời ánh mắt nhìn Phi Sắc thể hiện sự trách cứ.
Còn Tiêu Nguyệt đối với tình thế trước mắt, lại bình thản vỗ nhẹ vào bộ lông mềm mại của Phi Sắc dịu dàng trấn an, coi như không có chuyện gì hết, Miên Miên nhìn thấy cảnh đó, trong lòng không khỏi uất nghẹn.
Rõ ràng người bị thương chính là nàng mà!

“Đau nhức…..Mẫu thân ơi! Hức hức……”. Miên Miên chỉ có thể dựa xát vào trong lòng Liễu Mặc Như tìm kiếm sự thoải mái, nhẹ đưa ngón tay lên má mình, ngón tay chạm vào vết máu đỏ tươi lại càng khóc kinh thiên động địa.
Mọi người chung quanh, nghe thấy tiếng đứa trẻ khóc, đều không tránh khỏi động lòng, ánh mắt cứ trách Tiêu Nguyệt cùng con mèo đang ung dung ngồi trong lòng hắn. Hoàng đế lẫn Hạ Lan Bạch Thần trong cổ họng đều ứ nghẹn, biểu tình trên mặt nghiêm trọng như sắp đến ngày tận thế.
Chỉ mỗi Tiêu Nguyệt là tỏ ra không thèm quan tâm, nhàn nhã đứng lên đi ra phía sau phụ hoàng hắn, ánh mắt miễn cưỡng hướng lên nhìn, lạnh lung đảo qua mọi người, cuối cùng đôi mắt dừng lại ở chỗ Miên Miên, trong đáy mắt lạnh lẽo như nước.
“Xem ra Phi Sắc không thích ngươi rồi, như vậy, Tiểu Miên nhi hãy chọn một thứ gì đó trên mặt bàn đi”.
Đôi mắt mín khẽ mở, nói một lời hết sức nhạt nhẽo, như chính Miên Miên mới là kẻ đã làm hại sủng vật của hắn.
Hay lắm! Tiểu tử, xem như ngươi lợi hại.

Trong lòng Miên Miên khẽ nguyền rủa hắn một ngàn lần, tự lau khô nước mắt hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Hừm….! Chờ ta lớn lên, ta sẽ khiến ngươi trở thành một người chồng bị cắm sừng, nếu không làm được tên ta sẽ đổi thành Bát Bát.
Liễu Mặc Như thấy Miên Miên nín khóc, nên cũng hơn yên lòng, đưa tay lau vết máu đã khô trên mặt con gái, kỳ thực thì nó chỉ có một chút hà.
“Tiểu Miên nhi……Mẫu thân đưa con tới bên bàn để con chọn thứ mà con thích nhé”. Liễu Mặc Như một lần nữa thả Miên Miên lại trên bàn. Miên Miên bò lên trên bàn, nhất thời hối hận, thiếu chút nữa ruột tức tới tím đen.
Bỡi lẽ Dung Triệt đã thu tất cả mọi đồ mà hắn lấy được thành một đống, rồi dùng đôi bàn chân như củ sen của hắn quây chặt lại, bộ dạng thể hiện rõ ý trí, bất cứ ai cũng đừng mong đạt được.
Miên Miên đi qua đi lại, rồi ngồi chồm hỗm trước mặt hắn, con mắt hung hăng theo dõi đống đồ vật trong lòng hắn.
Dung Triệt vô tội nhìn lại, sau đó lập tức phản ứng, nằm gục xuống ôm chặt đống đồ của mình, kiên quyết bảo vệ tới cùng. Ai cũng đừng mơ chạm vào đồ mà hắn đã đoạt được.
Miên Miên lần này khóc không ra nước mắt, đống đồ mà nàng trong lúc sơ xuất để tuột mất về tay kẻ khác, khiến nàng giờ thành kẻ trắng tay hoàn toàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui