Vương Phi Trắng Nõn


Bình minh một ngày tháng tư. Ánh dương quang ấm áp chiếu xuyên thẳng vào tận nhà trong, cơn gió xuân hớn hở thổi vào cửa sổ, ấm áp lại vô cùng thoải mái.
Miên Miên và Dung Triệt vẫn còn đang ngủ trong chiếc nôi gỗ.
Trong cơn mơ màng Miên Miên cảm thấy một đôi tay đang miết vào khuôn mặt mình.
Người nào phá giấc ngủ của ta vậy trời, Miên Miên không nhịn nổi vươn đôi tay nhỏ đẩy bụp đôi tay to lớn ra, sau đó lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lại nữa, lại miết vào mặt nàng nữa rồi, rõ ràng nàng đã chuyển người thế mà người nào đó lại kiên trì coi khuôn mặt nàng như con búp bê, mà miết không ngừng, thật bậy bạ hết sức.
Nhưng có gì đó kỳ lạ, lực tay rất mạnh, đôi tay khi tiếp xúc vào mặt nàng không chỉ to và còn thô, nhưu vậy đây không thể là tay của nha hoàn hay vương ma ma được, lại càng không thể là tay mẹ xinh đẹp.
Miên Miên ngáp một cái dài, rồi choàng mở mắt, thấy trước mặt mình là một nam nhân xa lạ, thân mặc áo choàng đỏ thẫm.

Nam nhân này không chỉ cao to, mà từ thân còn tỏa ra anh khí bức người, đôi mắt lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm nàng.
Tình huống này là gì vậy, người lạ sao có thể xông vào gian phòng ngủ của nàng, Miên Miên ngây người, liếc mắt sang nhìn Dung Triệt nằm bên cạnh, vẫn ngủ như heo con. Ai không thể trông cậy vào hắn, trông vào hắn không chừng chết thê thảm.
Miên Miên in lặng suy nghĩ không dám hành động gì, đôi mắt to tròn cũng chăm chú nhìn lại người đối diện.
Nhưng thực sự khi nhìn vào nhãn thần của người này, Miên Miên cảm thấy một sự mạnh mẽ lẫn kích động.
“Bách Thần…..thiếp đã nói rồi mà, mới sớm như vậy, con nhất định là con đang ngủ”. Liễu Mặc Như bước vào, thanh âm ôn nhu lại dịu dàng vô cùng. “ Không phải đâu, Mặc Như…..Tiểu Miên Miên tỉnh rồi”. người đàn ông tên gọi Bạch Thần trả lời mẹ xinh đẹp nhưng con mắt vẫn cứ chăm chú nhìn Miên Miên.
Bạch Thần? Mạch Như? Xưng hộ thật thân mật.
Đầu óc Miên Miên vận động nhanh như chớp. Thiếu chút nữa là quên mất, hôm nay là ngày mà nàng và Dung Triệt tròn một tháng tuổi, ngày hôm qua mẹ xinh đẹp đã không ngừng nói, ngừoi cha trong truyền thuyết của nàng ngày mai sẽ trở về.
Chả lẽ là người này?

Oa càng nhìn càng thấy không thể lầm lẫn, chí ít là đối với khí chất ở bên ngoài, rất xứng so với mẹ xinh đẹp.
Trong tưởng tượng của nàng người cha tướng quân của nàng có lẽ rất thô lỗ đại khái như Trương Phi chẳng hạn.
Nhưng bây giờ mới biết mình lầm, cha nàng khiến nàng có cảm giác giống y chang Chu Du, đến cái tên cũng thanh nhã.
Thở phào nhẹ nhõm, nhìn thẳng vào mắt người cha, sau đó vươn đôi tay ngắn nói “Cha, ôm con….”
Nàng biết, với hành động này, cha nàng nhất định rất kích động cho xem, còn có thể làm cho mẹ xinh đẹp vui vẻ nữa chứ. Trọng yếu hơn nàng thông minh mà, không thể ngu ngốc như tiểu Dung Triệt, chỉ biết ngủ.
Cùng Dung Triệt tranh dành tình cảm của cha, tuyệt đối là chuyện rất thú vị.
Hạ Lan Bạch Thần quả nhiên rất mừng rõ, ôm Miên Miên, hai mắt sáng ngời, trong lòng vô cùng kích động, suốt đêm hắn cố chọn món quà làm quà tặng con tròn một tuổi, ngày hôm nay cuối cùng hắn không chỉ được gặp con mà còn được nghe con gọi tiếng cha.
Trong thời gian tại chiến trường, nghe thấy truyền thuyết về sự vĩ đại của con gái, ngày hôm nay tận mắt nhìn thấy, đích thực là một đứa trẻ phi thường, mới một tuổi đã biết gọi cha, còn đòi được ôm.
“Tướng quân, phu nhân, đồ vật dùng để đoán tương lai của tiểu thư và công tử đã được chuẩn bị sẵn ở phòng khách”. Vương ma ma cung kính đứng ngoài cửa thông báo. Thực sự phải lựa chọn à? Chắc hẳn sẽ có rất nhiều đồ đạc phải không?
Ha ha………cũng hay, Miên Miên đang nằm tỏng lòng Hạ Lan Bạch Thần, bất chợt nghĩ ra một chủ ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui