“Tiêu Nguyệt, cái này xem như là chút nhân từ cuối cùng của ngươi đối với hắn sao?”
Tiêu Nguyệt vẻ mặt hơi cứng lại, nhìn nàng, tựa hồ muốn nhìn thấu nàng, trên thế gian này chỉ sợ cũng chỉ có một mình nàng mới dám dùng loại ngữ khí này nói chuyện với hắn.
“Ngày mai ta đi cùng ngươi…” Tiêu Nguyệt sắc mặt lạnh lùng, giọng nói lộ chút hàn ý. “Như thế nào? Không tin ta sao? Sợ ta không ra tay được?” Nguyễn Miên Miên châm biếm, Tiêu Nguyệt từ trước đến giờ là một quân vương mắc bệnh tự phụ mà lại quá đa nghi.
“Không có gì là không tin, nàng không thể không cứu Dung Triệt.” Hắn tự tin nói “Chỉ có điều…ta càng muốn xem quyết tâm của nàng bao nhiêu thôi.”
Miên Miên không nói gì, chỉ như có như không chơi đùa chiếc nhẫn, tâm tư của Tiêu Nguyệt nàng thế nào không biết rõ, hắn chính là muốn tận mắt thấy Tiêu Trì ngã xuống mới an tâm.
Tiêu Nguyệt lấy chiếc nhẫn trong tay nàng, nâng tay trái nàng lên, rất tự nhiên đeo vào ngón áp út của nàng, vừa vặn phù hợp.
Miên Miên hốt hoảng, động tác này dường như chiếc nhẫn không phải chỉ đeo vào tay nàng mà như trói cả người nàng.
Tiêu Nguyệt nghiêng người, tay ôm eo nàng, đem nàng dán vào người mình như tình nhân lâu ngày không gặp, bên tai nàng thì thầm “Miên nhi..nàng chưa từng giết người, ngày mai xem nàng thế nào.”
Miên Miên đẩy hắn ra, nhìn nét tươi cười trên mặt hắn tựa như đóa Hồng Liên kinh diễm mang theo chút tà khí mà lại hơi ngây ngô, phảng phất ngữ khí ôn nhu mà lời nói lại tàn nhẫn “Giết hắn.”
Nàng không hiểu, Tiêu Nguyệt hiện tại vui buồn thất thường, một khắc đối với nàng hung bạo, lúc sau lại ôn nhu dịu dàng, nàng không biết bước tiếp theo hắn định làm gì, chỉ là thấy mặt hắn có chút ý cười hình như là có tin tức gì tốt lành.
Mà tin tốt của hắn đối với nàng mà nói, khả năng chính là tin xấu rồi, hoặc là sấm giữa trời quang.
Miên Miên bắt đầu hoảng sợ, Dung Triệt đã không để ý đến nàng, có phải hắn đã làm gì Dung Triệt rồi?
“Như thế nào, choáng váng sao?” Tiêu Nguyệt nâng cằm nàng lên, khiến nàng đối mặt với mình, vừa rồi nàng thần sắc phức tạp, lại đang nghĩ đến Dung Triệt sao?
Hạ Lan Miên Miên, tình yêu mà nàng mong muốn đến cuối cùng nhất định sẽ bị ta tự tay hủy diệt.
Miên Miên nhíu mày, vẻ mặt lạnh nhạt, hắn luôn yêu thích phương thức từ trên cao nhìn nàng, nắm lấy cằm nàng buộc nàng nhìn lên hắn.
Tiêu Nguyệt khóe miệng nổi lên nụ cười tà ác, tư thế này hắn mới cảm thấy nữ nhân này tương đối dễ dàng khống chế.
Dùng tốc độ nhanh chóng nghiêng người tại môi nàng hôn nhẹ như cánh chuồn chuồn lướt.
Miên Miên run sợ, vừa kịp phản ứng thì Tiêu Nguyệt đã buông ra. Hắn tươi cười như một hài tử, không có khí phách ngang ngược thô bạo, ngược lại tràn đầy tính trẻ con
Kỳ thật Tiêu Nguyệt như thế giống như nam hài mới lớn, chỉ là, phía sau dáng vẻ tươi cười của hắn ẩn chứa đầy nguy hiểm, rất đáng sợ.
“Đêm nay cho ta nghỉ ở phòng khác, đỡ cho ngươi phải ngủ trên mặt đất, ta ngủ cùng giấc mơ bé nhỏ…” Miên Miên nói.
“Thế nào, đau lòng vì ta ngủ trên mặt đất sao? Không sao, hai ta ngủ chung giường cũng được lắm a.” Lời hắn tràn ngập mờ ám, nội tâm Miên Miên càng thêm bất an, vì cái gì làm cho tâm tình của hắn tốt như vậy? Lại có hứng thứ trêu chọc nàng!
Nàng lườm hắn, ôm giấc mơ bé nhỏ ra ngoài.
Tiêu Nguyệt thấy tính cách nàng chính là có ba phần màu sắc liền mở phường nhuộm (tương đương câu được 1 tấc lấn 1 thước) cũng không ngăn cản, phân phó hạ nhân an bài cho nàng một gian phòng, ngay sát phòng hắn, khiến cho Miên Miên như thế nào cũng không thoát khỏi móng vuốt sói của hắn.
Miên Miên ôm giấc mơ bé nhỏ vào phòng, sau đó bắt đầu ăn tối, nàng chính là tránh trong phòng, kiên quyết không muốn cùng Tiêu Nguyệt dùng bữa.
Miệng giấc mơ bé nhỏ phình lên thật kỳ quái, ngay cả đùi gà cũng không thèm ăn.
“Giấc mơ bé nhỏ, ngươi có nhầm lẫn không vậy, hay tại vài ngày không thấy tỷ tỷ ta nên khó chịu tuyệt thực..? Đây không phải tính cách của ngươi a.”
Giấc mơ bé nhỏ liếc mắt khinh bỉ nàng
“Đùi gà nè, đùi gà lớn nè, ngươi thật không muốn ăn sao?” Miên Miên cầm đùi gà đung đưa trước mặt nó, rõ ràng mắt nó rất bình tĩnh liếc nhìn, xong nhảy xuống đất lăn lộn chơi đùa.
Miên Miên bất đắc dĩ tự mình ăn tối, sau đó đem nó đi tắm rữa.
Con thỏ lăn trên đất lông bám đầy cát bụi.
Thùng gỗ bốc hơi nóng, Miên Miên cởi sạch quần áo ôm con thỏ đi vào.
Giấc mơ bé nhỏ lông bị thấm ướt dường như gầy đi, lỗ tai cũng cụp xuống vắt trên đầu.
Miên Miên thấy nó hôm nay không nghe lời liền quyết định trừng phạt, vì vậy đem nó cả lỗ tai nhấn xuống nước, chiêu này chính là ngược đại động vật nhỏ.
Chờ Miên Miên đem nó xách lên, giấc mơ bé nhỏ đã uống ba ngụm nước, phốc một tiếng, đem khối gì đó trong miệng nhả ra.
Miên Miên nhanh bắt được, xem lại chính là….khối ngọc bích mà Trà Long Tĩnh đưa cho nàng.
Món đồ này lúc trước chẳng phải đã kêu hạ nhân chôn rồi sao? Tại sao lại ở trong miệng nó, trách không được mấy ngày nay nó cổ quái, không ăn gì, thì ra ngậm món đồ chơi này.
Miếng ngọc trong tay nàng phát ra ánh sáng màu lam, dù không giống đêm đó sáng chói mắt nhưng màu vẫn rất sáng. Nguyễn Miên Miên giơ cao lên, không thấy gì đặc biệt a, chỉ có ánh sáng lam loe lóe, tựa hồ như đang chuyển động.
Miên Miên lau khô người, mặc quần áo chỉnh tề, đem bảo thạch cất trên người, thứ này quay trở lại tay nàng có lẽ là duyên số, nói không chừng miếng ngọc của tên Trà Long Tĩnh không có gì tốt kia có công hiệu nào đó.
Nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ ngày mai cần phải làm gì, trong nội tâm cũng rất khẩn trương.
Tiêu Trì, hắn hiểu ý nghĩa mảnh giấy nàng đưa không, hắn thông minh như vậy, cùng với viên dược kia, hẳn là hiểu đi a.
Ngày mai Tiêu Nguyệt còn muốn đi cùng nàng, cái này không cần nói chính là tăng thêm phần khó khăn, hy vọng ngày mai có thể phối hợp thuận lợi, lại càng nói việc này không cho phép mắc chút sai lầm nào, nếu không Tiêu Trì cùng tánh mạng của Dung Triệt có khả năng không được an toàn.
Hôm sau, ánh nắng mặt trời xuyên qua lá cây chiếu xuống mặt đất. Miên Miên cơ hồ cả đêm không ngủ ngon, hai mắt thâm quầng, tinh thần không tốt, gương mặt khó coi bước ra ngoài, Tiêu Nguyệt đã chờ tại đại sảnh, tinh thần có vẻ rất tốt.
Hai ngày nay thần sắc của hắn không tệ, bởi vì căn cứ theo kế hoạch của hắn, nhưng tên nam nhân cùng Miên Miên có quan hệ, từng người đều bị hắn loại trừ.
Trong suy nghĩ của hắn, chỉ cần bọn họ đều bị tiêu diệt, Miên Miên đương nhiên sẽ thuộc về hắn. Kế hoạch hôm nay không chỉ loại trừ được tình địch mà còn là kẻ thù chính trị. Hai người ăn sáng rồi ngồi kiệu đến tẩm cung của Tiêu Trì.
Trên đường Tiêu Nguyệt rất có hứng thú nhìn Miên Miên, hắn muốn nhìn ra trong mắt nàng chút hoang mang. Đáng tiếc, trong mắt nàng tràn đầy kiên định, không thèm đếm xỉa đến hắn, ngón tay không ngừng ma sát chiếc nhẫn phỉ thúy trên tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...