Trong nháy mắt, mười mấy bóng đen nhảy vào sân nhỏ, có người đi cứu Dung Triệt, có người xông vào từng gian phòng, hình như muốn tìm Nguyễn Miên Miên.
Tiêu Nguyệt đứng trước cửa gian phòng có Nguyễn Miên Miên, đám người này mặc y phục thống nhất, hành động nghiêm chỉnh, xem ra là sát thủ đã được huấn luyện kỹ càng.
Có người tới cứu bọn họ, điều này đã nằm trong dự liệu của Tiêu Nguyệt, có người nhân cơ hội này báo thù, hắn biết rõ thực lực thủ hạ của người này.
Ra lệnh một tiếng, bốn phương tám hướng càng có nhiều bóng người nhảy ra hơn, giữa không trung vang lên tiếng hô của những tử sĩ hộ vệ Linh Tê cung.
Hai bên bắt đầu lao vào kịch chiến, mỗi người đều thân thủ bất phàm, quan trọng nhất là không sợ chết.
Hai hắc y nhân tìm thấy Dung Triệt, đang tính đưa hắn đi thì bị người của Tiêu Nguyệt cuốn lấy, không thể không gia nhập cuộc chiến.
Tiêu Nguyệt thủy chung đều đứng ở cửa ra vào, nhàn nhạt nhìn đám người đánh nhau, khóe miệng ẩn ẩn ý cười.
Nguyễn Miên Miên ở trong phòng mặc y phục, nghe bên ngoài phòng có động tĩnh, bắt đầu cảm thấy bối rối.
Muốn đi mở cửa xem tình huống bên ngoài, nhưng cửa lại bị khóa lại.
Vừa rồi Tiêu Nguyệt nói Dung Triệt ở phòng cách vách, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, tại sao có nhiều tiếng đánh nhau như vậy, Dung Triệt có nguy hiểm không?
Càng nghĩ càng bất an, Nguyễn Miên Miên bắt đầu liều mạng gõ cửa.
Tiêu Nguyệt nghe được động tĩnh bên trong, liền quay đầu lại: “Miên nhi, không cần khẩn trương, mọi chuyện rất nhanh sẽ được giải quyết xong.”
“Tiêu Nguyệt, Tiêu nguyệt, Tiêu Nguyệt, bên ngoài xảy ra chuyện gì?” Nguyễn Miên Miên bắt đầu kêu tên hắn.
“À. . . . . . Chỉ là vài tên thích khách thôi.” Khóe miệng Tiêu Nguyệt giương lên, tràn đầy khinh thường.
Nhưng, hắn đã cao hứng quá sớm, nhóm hắc y nhân này, so với suy nghĩ của hắn ngoan cường hơn nhiều, có thể cùng tử sĩ của hắn đánh ngang tay, mà giờ phút này cũng đã thể hiện rõ mục đích, chính là muốn vọt tới gian phòng này cứu Nguyễn Miên Miên đi.
Tiêu Nguyệt đưa mắt nhìn xung quanh, có mấy người đang vây quanh Dung Triệt đề phòng hắn bị bắt trở lại, chính mình lại thả người, nhảy vào tham gia trận chiến, tự mình giải quyết những người này.
Lần này Tiêu Nguyệt dùng roi, trước mặt hắn là máu tươitung bay múa, dường như khiến hắn tìm được niềm vui, càng đánh càng hưng phấn, càng hưởng thụ dáng vẻ địch nhân chết dưới roi của hắn.
Sự gia nhập của hắn khiến cho mọi người gia tăng sĩ khí, thế cục dần dần được quyết định.
Chỉ là, thế cục này cũng cho những hắc y nhân kia cơ hội.
Những hắc y nhân kia thấy đánh không lại hắn, liền dứt khoát liều mạng, vài người dùng thân thể ngăn trở Tiêu Nguyệt, vài người khác thì phóng tớigian phòng, dùng đao chém đứt khóa.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, vài hắc y nhân xông tới khiến Nguyễn Miên Miên hoảng sợ.
“Chúng tôi là tới cứu cô.” Những người kia nói đơn giản nhưng rất rõ ý tứ, liền túm lấy cánh tay của nàng chuẩn bị chạy.
Nguyễn Miên Miên như lọt vào trong sương mù: “Các ngươi là do ai phái tới?” Nguyễn Miên Miên trong âm thầm suy tính, chỉ có hai khả năng: một là Tiêu Trì, hai là người nhà nàng.
“Đi theo chúng tôi.” Mấy người cũng không nói rõ thân phận, lôi kéo nàng ra ngoài phòng.
Tiêu Nguyệt thấy tình thế không đúng, vừa rồi chính mình quá hưởng thụ quá trình giết người, lại quên mất người bên trong gian phòng kia.
Vận đủ công lực, trường tiên vung lên, một đạo kim quang lập tức hiện lên, khiến trước mắt huyết nhục tung tóe, máu tươi phun khắp không trung, cả không khí đều tràn đầy mùi máu tươi, cảnh tượng cực kỳ tráng lệ.
Nguyễn Miên Miên ngây người, theo bản năng che hai mắt lại, từ dạ dày trào ra từng trận buồn nôn, dù sao cho tới bây giờ nàng cũng chưa thấy cảnh máu tanh như vậy, những kia thi thể cứ như vậy bị xé thành từng mảnh trước mắt nàng, bay múa trên không trung. Một Tiêu Nguyệt vô cùng khát máu, hôm nay nàng đã được chứng kiến rồi.
Đây là một nam nhân đáng sợ cỡ nào, hắn vừa ra tay đã đem người bầm thây vạn đoạn.
Lúc này vài hắc y nhân mang nàng đi cũng ngây ngẩn cả người, Tiêu Nguyệt căn bản không để cho bọn họ có cơ hội được thở, xoay người một cái nhảy tới mặt trước bọn họ, trường tiên vung lên, thẳng đánh vào tim người nọ, lập tức da tróc thịt bong, máu tươi mênh mông chảy ra bên ngoài chảy.
Mấy người buông Nguyễn Miên Miên ra, toàn lực chiến đấu hăng hái, cuối cùng cũng đánh không lại Tiêu Nguyệt, đều ngã xuống dưới trường tiên của hắn.
Cả quá trình cũng chỉ diễn ra hơn mười phút, vốn là một mảnh sân nhỏ trăng sáng trong nháy mắt như biến thành địa ngục. Khắp nơi đều là thi thể, máu tươi, chia năm xẻ bảy, phân tán không nhận rõ là của ai.
Nguyễn Miên Miên ngơ ngác đứng tại chỗ, nhịn xuống cảm giác buồn nôn, nhìn những thi thể nằm đầy dưới đất, những người này – đều vì cứu nàng mà chết.
Tiêu Nguyệt thu hồi roi, đi đến bên người nàng, nhìn vẻ kinh hồn chưa chấn định của nàng, khe cười nói: “Không có việc gì, đều được giải quyết cả rồi. . . . . .”
Lúc này mà hắn cư nhiên còn có thể cười, những người này vì nàng mà chết, tự tay hắn đã giết những người đó, vậy mà hắn còn có thể cười như không có việc gì.
Bội phục bội phục
Nguyễn Miên Miên bất động thanh sắc, Tiêu Nguyệt sớm đã làm tổn thương nàng đến cùng cực, dùng danh nghĩa yêu nàng, hủy đi hết thảy hạnh phúc của nàng.
Trong đám người, nàng dường như nhìn thấy một bóng người quen thuộc, trên tay mang theo khóa sắt nặng nề, lại ngạo nghễ đứng ở đó.
Dung Triệt, hắn thật sự ở đây, thật sự ở đây.
Nguyễn Miên Miên đứng yên tại chỗ, hàn ý từ đáy lòng lan đến toàn thân, lạnh quá lạnh quá. Những lời Tiêu Nguyệt nói là sự thật, hắn thật sự đã thấy, đã gặp nàng có hành vi điên cuồng không biết liêm sỉ. Như vậy, nàng còn mặt mũi nào đi đối mặt với hắn.
Nàng khẽ di chuyển chân, muốn lùi lại, nhưng hai chân lại như bị đeo chì, không nâng lên nổi.
Dung Triệt cũng rất nhanh nhìn thấy nàng, trong mắt yêu thương cùng oán hận quấn lấy nhau.
Khóe miệng của hắn nâng lên, cô độc mà ưu thương, cô độc đến làm cho người ta đau lòng, chính là lại phảng phất tỏa ra ý cười châm chọc.
Nguyễn Miên Miên không dám nhìn nữa, Dung Triệt đối với hẳn là thất vọng lắm, tuyệt vọng lắm, thậm chí còn cười châm chọc với nàng.
Tiêu Nguyệt đột nhiên đứng trước người Nguyễn Miên Miên, khoát tay cho tử sĩ, ý bảo bọn họ đem Dung Triệt dẫn đi.
Dung Triệt không có lưu luyến, thậm chí cũng không nhìn Nguyễn Miên Miên lấy một cái mà quyết tuyệt rời đi.
Tiêu Nguyệt đem phản ứng của hai người thu vào trong mắt, lại ngoài ý muốn, trong nội tâm tràn ra khoái cảm của việc trả thù thành công.
Những ngày này, hắn đã xác thực được hai người yêu nhau đến mức độ nào, thậm chí còn bị bọn họ làm cho rung động, hắn không muốn thừa nhận cũng không dám thừa nhận, Hạ Lan Miên Miên có bao nhiêu yêu Dung Triệt.
Nguyễn Miên Miên đi vào nhà, ngơ ngác ngồi ở trên giường, sửa sang lại suy nghĩ.
Người tới cứu nàng hôm nay, rốt cuộc là Tiêu Trì hay là người nhà nàng, việc này lại làm nàng nhớ tới một chuyện. Dung Triệt đã từng nói qua, Tiêu Trì có dã tâm tạo phản.
Lần này Tiêu Nguyệt xuất chinh, có thể bày ra trận lừa đảo lớn như vậy, đích thị là được Hoàng đế giúp đỡ.
Cho nên, không thể nào là vì sự kiện bắt gian đơn giản như thế, chỉ sợ mục đích của bọn họ là vì thử dã tâm của Tiêu Trì.
Tiêu Nguyệt xuất chinh, không thể nghi ngờ là đã cho Tiêu Trì một cơ hội tuyệt vời, hắn chắc chắn sẽ có hành động, Tiêu Nguyệt cùng Hoàng đế thật ra đã tra được điều gì.
Tiêu Trì, hẳn là người hiện tại Tiêu Nguyệt kiêng kỵ nhất, cũng là người duy nhất có khả năng cạnh tranh ngôi vị Hoàng đế với hắn. Một ý nghĩ ích kỷ từ trong đầu Nguyễn Miên Miên toát ra, ý nghĩ này xuất hiện giống tựa như độc xà, quấn lấy nàng không thể nào xóa tan được.
Dung Triệt đã vì nàng mà trả giá quá nhiều, cũng bị nàng tổn thương quá nhiều, bản thân cũng muốn làm chút gì đó để bảo toàn mạng của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...