Vương Phi Trắng Nõn

Nguyễn Miên Miên né tránh hắn, cảm thấy hôm nay Tiêu Nguyệt vô cùng kỳ quái, tại sao hắn lại đột nhiên thân mật với nàng như vậy, tại sao hắn lại nói Dung Triệt đang nhìn bọn họ.
“Tiêu Nguyệt. . . . . . Ngươi nói Dung Triệt ở chỗ nào? Chàng đang ở chỗ nào nhìn chúng ta?” Nguyễn Miên Miên hết nhìn đông tới nhìn tây.
Tiêu Nguyệt vô cùng vui vẻ cười một tiếng, nâng cằm của nàng lên, khiến nàng nhìn thẳng vào mắt mình: “Mỗi khi nàng không duy trì được sự bình tĩnh, ở trước mặt ta quan tâm đến hắn. Nàng có biết, ta đều ghen ghét đến muốn nổi điên . . . . . .”
Thanh âm của hắn nhẹ nhàng, khóe miệng cong lên một vòng làm cho người ta không thấy hết sự nguy hiểm ẩn trong đường cong ấy.
Nguyễn Miên Miên có phần sợ hãi, hơn cả là khó hiểu, sự hỉ nộ vô thường của hắn khiến nàng không thể chống đỡ nổi.
Giờ phút này nàng cần tỉnh táo: “Tiêu Nguyệt. . . . . . Ta với ngươi trao đổi. Ta biết rõ, ngươi rất tức giận, ta là Thái tử phi của ngươi, ngươi là tức giận ta ở cùng một chỗ với nam nhân khác, chỉ cần ngươi buông tha cho hắn. Ta cam đoan, ta từ nay về sau, ta đều một mực đi theo ngươi.
“Thật sự? Nàng mọi lúc đều một mực đi theo ta, kể cả cùng ta da thịt chi hôn, nàng cũng là cam tâm tình nguyện?’’.
Trong mắt Tiêu Nguyệt tràn ngập vẻ mập mờ, biểu hiện dục vọng mãnh liệt của mình, khiến cho Nguyễn Miên Miên rất sợ hãi.
“Tại sao không đáp?” Hắn nâng cằm của nàng lên rất cao, cảm nhận được cả người nàng đều run rẩy liền đêm một tay phủ lên miệng vết thương trước ngực nàng.
Nguyễn Miên Miên cuống quít đẩy ra hắn, Tiêu Nguyệt lại trực tiếp ôm eo của nàng, đem nàng kéo sát vào người mình, đầu càng cúi xuống gần miệng vết thương của nàng.

“Còn đau không?” Hắn nhẹ nhàng thổi thổi vào miệng vết thương bay, hơi thở ôn nhu cách một lớp y phục phun trên người nàng, lại như một dòng điện trong nháy mắt chạy khắp người nàng.
“Tiêu Nguyệt. . . . . .” Nguyễn Miên Miên mê muội, cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt.
Tiêu Nguyệt lại quỷ mị cười, tầm mắt đảo qua bức tường đối diện, trong mắt lóe ra một tia độc ác.
Nháy mắt sau đó, hắn ôm nàng lên nhưng lại ném nàng lên giường: “Nếu như muốn ta thả hắn, nàng dùng thân thể của chính mình tới lấy lòng ta.”
Nguyễn Miên Miên căn bản không có chuẩn bị, theo bản năng đẩy ra hắn. Hắn lại bắt lấy cổ tay nàng, môi nóng rực đè lên môi nàng, hung hăng nghiền nát.
Môi của hắn tựa hồ mang theo ma lực, hôn rất nhẹ cũng có thể khiến cho cả người phảng phất đều bốc cháy lên.
Lúc này Nguyễn Miên Miên mới cảm thấy không đúng, xem ra không phải miệng vết thương phát sốt, mà là chén kia đã bị hạ mị dược.
Nàng dùng chút lý trí còn sót lại đẩy đầu hắn ra, căm tức: “Tiêu Nguyệt, có phải ngươi hạ mị dược trong thuốc hay không?”.
Tiêu Nguyệt không nói gì, nụ cười trên mặt lại phi thường yêu dị, nằm rạp trên người nàng nói khẽ: ” Miên nhi. . . . . . Ta sợ nàng ở trước mặt người ngoài, không được tự nhiên. . . . . .”
“Thế nào là ở trước mặt người ngoài?” Nàng sợ hãi, nàng ngửi thấy được mùi vị âm mưu từ trên người Tiêu Nguyệt, con mắt lóng lánh của hắn quỷ dị như Hắc Miêu, chất chứa vô số âm mưu, tìm không thấy một tia ấm áp, hắn vốn đơn thuần nhưng vì tình yêu lại hóa thành như vậy.
“Nàng biết không? Dung Triệt đang ở gian phòng cách vách nhìn chúng ta . . . . . .” Từng chữ của mang theo nghiền ngẫm vui vẻ.
“Ngươi nói cái gì!” Nàng không thể tin được, nhìn bức tường đối diện, đây chẳng qua chỉ là một bức tường cũ, không có bất kỳ điều gì khác thường.
————————-
Miên nhi kháng cự Tiêu Nguyệt, đúng, nhất định là, y không thể bị đánh lừa, nàng kháng cự, y có thể nhìn ra, nàng kháng cự rất mãnh liệt.
Y đã thử vài chỗ xung yếu, muốn xông ra khỏi phòng đi cứu nàng, nhưng cửa lại đóng quá chặt.
Y chỉ có thể trợn mắt nhìn Miên nhi của y cùng Tiêu Nguyệt cá nước thân mật, lại vô năng bất lực.

—————————
“Hắn đang thật sự nhìn chúng ta, ta đã nói rồi, ta muốn dẫn hắn tới thăm nàng mà. Hắn đang ở phòng cách vách, nàng biết không? Trên tường có một cái lỗ nhỏ, có thể nhìn rõ tình huống nơi này, vừa rồi nàng đã làm những gì, hắn đều đã nhìn thấy toàn bộ. Ta rất hiếu kỳ, nếu hắn thấy nàng rên rỉ dưới người ta, hắn sẽ có phản ứng thế nào?”.
Lời nói của Tiêu Nguyệt như một quả bom ném vào người nàng, đem nàng nổ tan xác.
“Ngươi nói không phải sự thật. . . . . .” Nàng liều mạng lắc đầu.
Tiêu Nguyệt đã dần mất đi khống chế, trải qua một phen giãy dụa vừa rồi, hạ thể của hắn đã sớm sưng không chịu nổi nữa rồi.
Lúc này hắn không lưu tình chút nào, bàn tay thoát y phục của nàng đi, lộ ra da thịt nõn nà.
Da thịt của nàng sáng lóng lánh dưới ánh nến, Tiêu Nguyệt đã không còn cách nào khống chế được ý chí của mình nữa, hắn vẫn muốn chiếm được thân thể của nàng, nàng nên sớm ngã thân dưới hắn. Hắn là thái tử, chiếm giữ là quyền lực của hắn, mà nàng là việc đời này hắn khó thuần phục nhất.
“Tiêu Nguyệt, ngươi là kẻ điên, không nên ép, nếu không ta sẽ hận ngươi” Nàng vừa cắn vừa điên cuồng gào to, ý thức lại càng ngày càng mơ hồ.
Nghe vậy, Tiêu Nguyệt dừng tất cả động tác lại, nhìn qua nàng, ánh mắt nàng rét lạnh như bang, lộ ra kiêu ngạo bất khuất, cho dù là thời khắc như vậy, nàng cũng quật cường như cũ, như một đóa trà mi nở rộ trong gió rét, mạnh mẽ kiên cường.
Hắn đột nhiên sợ hãi, sợ hãi như lời nàng nói, nàng sẽ hận hắn, hận hắn cả đời.
Chỉ là, kế hoạch của hắn chỉ còn một bước nữa là thành công, chỉ cần Dung Triệt thấy nàng tự nguyện cùng hắn cá nước thân mật, tình yêu của bọn họ sẽ bị hủy diệt triệt để.
“Nàng cứ việc hận đi” Hắn như điên rồi, dục vọng căng cứng khiến hắn mất đi tính nhẫn nại. Hắn cảm thấy y phục thật vướng víu, không kiên nhẫn xé toàn bộ y phục còn sót lại của Nguyễn Miên Miên ra.

Ngón tay của hắn chạm vào nơi mềm mại của nàng, còn có đóa hoa mai đẹp đẽ, ấn ký này là hắn khắc lên, đại biểu cho sự chiếm giữ vĩnh hằng.
Noi đó của nàng tạo cảm giác tuyệt vời như thế, hắn vẫn còn nhớ rõ, lần này có thể chạm thêm lần nữa, thật là cảm giác thực cốt tiêu hồn.
Vẻ đẹp của nàng càng làm tăng thêm dục vọng của hắn, nhanh chóng cởi y phục của mình, nằm rạp người xuống tham lam gặm cắn mỗi một chỗ bí ẩn của nàng, đầu lưỡi như một con rắn, dò xét mọi chỗ trên thân thể nàng.
Nguyễn Miên Miên không cách nào kháng cự được, mị dược của hắn đặc thù ở chỗ, chỉ cần thân thể trải qua kích thích, sẽ không cách nào khắc chế được dục vọng, nàng bất an giãy dụa thân hình, chỉ hy vọng mau chóng tìm được giải thoát.
Hắn như dã thú khát máu, đã nếm được mùi máu tươi sẽ không thể lại dừng được, dục vọng nóng hổi như sắt xuyên qua lãnh địa của nàng, khai mở điên cuồng tiến vào.
Thân thể của nàng bị hắn ra sức cướp đoạt cùng buộc chặt, đến nỗi co rút, không cách nào ức chế rên rỉ. . . . . .
Nàng không biết Tiêu Nguyệt có nói đúng hay không, Dung Triệt có phải thật sự ở phòng tại cách vách nhìn hay không?
Chỉ cần chính mình không biết liêm sỉ như vậy, cũng không còn mặt mũi đi gặp Dung Triệt .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui