Nguyễn Miên Miên đi theo hắn, trực giác nói cho nàng biết, Tiêu Nguyệt nhất định đã dùng phương pháp rất tàn nhẫn để hành hạ Dung Triệt. Hắn đã không thể chờ đợi được nữa, vội vã muốn dẫn nàng đi nhìn kiệt tác của hắn.
Dung Triệt, Dung Triệt, trong đầu Nguyễn Miên Miên chứa đầy những suy nghĩ đáng sợ. Nàng sợ hãi đi theo bước chân Tiêu Nguyệt, lại nóng lòng muốn biết tình hình của Dung Triệt.
Tiêu Nguyệt mang nàng lên kiệu, dùng tư thế người thắng cuộc ngồi bên cạnh nàng, trên môi thủy chung chứa đựng nụ cười quỷ mị.
“Rốt cuộc ngươi đối xử với chàng thế nào?” Nguyễn Miên Miên muốn thét lên, Tiêu Nguyệt cười như vậy chỉ làm nàng nghĩ ra muôn vàn thảm trạng.
Tiêu Nguyệt nhìn chằm chằm vào mặt nàng, trong mắt chợt hiện lên quang mang nguy hiểm nhưng lại vụt tắt “Nếu như nàng tạm thời không quan tâm đến hắn, có lẽ ta sẽ xem xét thủ hạ lưu tình, nhưng nàng lại quá quan tâm đến hắn, chỉ khiến hắn càng thê thảm hơn mà thôi”.
Mỗi câu mỗi chữ Tiêu Nguyệt nói ra đều biểu hiện sự ghen tỵ nồng đậm.
Nguyễn Miên Miên đột nhiên không biết nên đối mặt với Tiêu Nguyệt thế nào.
Trong trí nhớ của nàng, Tiêu Nguyệt tuy ngang ngược nhưng đối với nàng luôn rất sủng ái, có thứ tốt luôn vội vàng mang tới cho nàng đầu tiên; nếu cãi nhau, hắn sẽ nhường nàng; nếu nàng tức giận, hắn sẽ hạ mình đến dỗ dành nàng.
Nhưng Tiêu Nguyệt lúc này, hung bạo tàn nhẫn, đối với nàng không thương hoa tiếc ngọc, thậm chí hung hăng làm đau nàng, tra tấn nàng.
Nguyễn Miên Miên biết rõ, kỳ thật cả hai loại tính cách trên đều là tính cách thật của Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt ngang ngược, thậm chí khát máu, hắn dùng tính cách nào để đối xử với nàng toàn bộ đều phụ thuộc vào thái độ của bản thân nàng đối với hắn.
Nếu như đối với hắn ngàn dựa trăm thuận, như tiểu nữ tử cả ngày làm nũng trong ngực của hắn, có lẽ Tiêu Nguyệt sẽ cứ như vậy sủng ái nàng.
Nhưng nàng hết lần này tới lần khác đều không thể, bởi vì trong lòng đã có người khác, nàng không có khả năng thản nhiên tiếp nhận sự sủng ái của hắn, như vậy sẽ cùng lúc làm tổn thương hai người.
Nàng không phải là một cao thủ tình trường, chỉ biết đưa ra lựa chọn theo trái tim mình, làm tổn thương Tiêu Nguyệt khiến cho bản thân mình cùng Dung Triệt lưu lạc tới như ngày hôm nay, đều do chính mình gieo gió gặt bão.
Nàng hiểu cảm giác của Tiêu Nguyệt, cơ bản không thể trách cứ bất kì hành động tàn nhẫn nào của hắn dành cho nàng, nếu như làm như vậy có thể khiến Tiêu Nguyệt dễ chịu hơn, nàng nguyện ý chịu đựng.
Chỉ là…không nên làm tổn thương Dung Triệt.
Cỗ kiệu dừng lại, Tiêu Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn nàng “Xuống đi, đi xem tiểu tình lang của nàng bây giờ còn chống đỡ nổi không”.
Nguyễn Miên Miên xuống kiệu, trước mắt hiện ra một kỹ trường bốn phía có núi vây quanh, nàng không hề biết trong cung còn có một nơi như vậy, vừa rồi ngồi kiệu đến, nàng thậm chí còn không biết là có đường đến đây.
Giữa kỹ trường, có đang hai người đang luận võ, trong đó có một người là Dung Triệt, hắn mặc y phục màu xanh như trước, trên cổ tay đeo một bộ khóa sắt, trên người có rất nhiều chỗ bị thương, bởi vì thể lực cạn kiệt hoặc là vì trên tay có xích sắt trăm cân nặng trói buộc mà lực đạo đánh ra rất yếu.
“Dung Triệt. . . . . .” Nguyễn Miên Miên hô to, muốn tiến lên lại bị Tiêu Nguyệt giữ chặt.
“Đau lòng lắm phải không? Hắn không phải rất uy vũ sao? Không phải muốn cùng ta tỉ võ sao? Hôm nay ta liền ban thưởng cho hắn một trăm tử sĩ để xem hắn rốt cuộc có bao nhiêu năng lực”.
“Tiêu Nguyệt, ngươi là người điên, tay của chàng bị ngươi dùng khóa sắt khóa lại, ngươi cho rằng chàng sẽ đánh lại thế nào, mau thả chàng ra, mau kêu bọn họ dừng lại”.
Nguyễn Miên Miên giống như nổi điên lao về phía Tiêu Nguyệt kêu to, nước mắt cũng không khống chế được tùy ý chảy ra.
Tiêu Nguyệt chính là không chịu được nàng phản ứng như vậy, lúc nàng bị bắt quả tang, thậm chí lúc ở trên xe ngựa, hắn đối xử với nàng như vậy, nàng cũng quật cường không rơi một giọt nước mắt; thế nhưng bây giờ, chứng kiến cảnh Dung Triệt bị thương, nước mắt của nàng cứ nhẹ nhàng chảy xuống.
Hạ Lan Miên Miên, nàng yêu hắn đến như vậy sao?
Trong lúc hai người dây dưa như vậy, Tiêu Nguyệt trực tiếp ôm lấy nàng từ phía sau, khiến nàng không thể giãy dụa, mà Nguyễn Miên Miên chỉ có thể càng khóc nháo to hơn.
Trên thực tế, Dung Triệt đã phải chịu cảnh này hơn một canh giờ, toàn bộ dựa vào nghị lực phi thường mà kiên trì đến giờ này.
Dung Triệt kiên trì khiến cho Tiêu Nguyệt không thể không bội phục, nhưng đáng tiếc, hắn không phải hạng thiện nam tín nữ gì, sẽ không vì chút bội phục này mà buông tha cho hắn.
“Nàng càng nháo, hắn càng chết nhanh hơn” Tiêu Nguyệt nói nhỏ bên tai nàng, âm thanh nhẹ nhàng nhưng ngữ khí rất đáng sợ.
Nguyễn Miên Miên ngừng giãy dụa, nhìn hắn “Tiêu Nguyệt, ngươi làm như vậy không sợ ta sẽ hận ngươi sao?”.
Nghe thế tay Tiêu Nguyệt bỗng run nhẹ, lực đạo ôm nàng cũng lỏng ra chút ít, trong mắt hiện lên sự hoang mang, dừng trên mặt nàng chừng ba giây.
Nguyễn Miên Miên thấy lời nói có tác dụng, liền vội vàng nói tiếp: “Tiêu Nguyệt, ngươi tha cho chàng đi, ngươi muốn cái gì ta đều đáp ứng ngươi”.
Tiêu Nguyệt phục hồi lại tinh thần, trên bên môi nở nụ cười lạnh: “Miên nhi. . . . . . Sao nàng vẫn không hiểu? Nàng đối với hắn càng tốt, vì hắn mà trả giá, ta càng không bỏ qua cho hắn. Ta nói cho nàng biết, trừng phạt đối với hắn chỉ mới bắt đầu, bởi vì lời nói vừa rồi của nàng, ta quyết định sẽ cho hắn chơi trò chơi khác.”
Nguyễn Miên Miên chỉ cảm thấy tâm hung hăng co rút lại, bởi vì nàng đã được chứng kiến sự độc ác của Tiêu Nguyệt.
Trong sân Dung Triệt đã có vết thương nhưng lâm nguy không sợ, trong mắt hắn hiện lên ý chí thấy chết không sờn, chiêu thức trầm ổn, nhưng lực đạo lại lực bất tòng tâm.
Y phục bị trường kiếm chém rách, máu đỏ tươi cùng y phục màu xanh, dưới ánh mặt trời chói chang vô cùng chướng mắt. Té ngã lại đứng lên, không ngừng lặp lại, càng đánh càng thảm.
Nguyễn Miên Miên đứng ở xa khóc không thành tiếng, Tiêu Nguyệt lại ra lệnh “Người đâu, mang thứ đó lên đây.” Nguyễn Miên Miên nhìn rõ ràng thứ được đưa tới là một lò lửa lớn, điều này làm cho khí trời vốn đã nóng bức nay càng nóng hơn.
Nguyễn Miên Miên còn chưa thấy rõ bên trong có gì thì một thị vệ đã đi tới cầm lấy trong lò lửa ra một bàn ủi bằng sắt. Máu trong cơ thể cơ hồ muốn đông lại, Nguyễn Miên Miên sợ hãi nhìn những vật kia, giọng nói run run: “Tiêu Nguyệt, ngươi muốn làm cái gì?”.
“Ta nói rồi, cho hắn chơi trò khác, không phải chỉ nói suông”.
Nguyễn Miên Miên nhìn những vật kia, hoảng sợ lắc đầu “Tiêu Nguyệt, Dung Triệt thực sự duy trì nổi nữa rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa, chẳng lẽ ép chàng đến chết ngươi mới từ bỏ ý đồ”.
“Nàng nói rất đúng, ta chính là muốn giết chết hắn. Hạ Lan Miên Miên, nàng nên biết nam nhân muốn bỏ trốn cùng nàng nếu bị ta được sẽ có kết cục gì”.
Hắn chế trụ cằm của nàng, đem mặt nàng nâng lên, hai mắt tràn đầy hung dữ “Thu nước mắt của nàng lại, nếu lại để ta thấy nàng khóc vì hắn, hắn nhất định sẽ thảm hại hơn”.
Nguyễn Miên Miên tận lực khống chế nước mắt của mình,Tiêu Nguyệt lần nữa lên tiếng “Chúng tử sĩ nghe lệnh, từ giờ trở đi, thay đổi quy định của trò chơi, trong quá trình tỉ võ, ai bị đánh ngã ba lượt, liền bị phạt in bàn ủi”.
“Rõ” Mọi người lĩnh mệnh, quy tắc tỉ võ này áp dụng với mỗi người, nhưng cũng rất rõ ràng, là nhằm vào Dung Triệt .
Kéo dài hai canh giờ.
Tất cả mọi người chứng kiến đều không chịu được, nàng cũng vậy, không biết nên nói gì.
Nhưng phản ứng hiện tại của Tiêu Nguyệt lại rất bình thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...