Tiêu Nguyệt đi, Hoàng cung như thiếu hẳn đi sức sống.
Tiêu Trì bắt đầu bận rộn, vì chính nghĩa trọng trách, cam chịu bận rộn. Dung Triệt cũng bắt đầu bày ra kế hoạch, đi tìm hạnh phúc của chính mình.
Nguyễn Miên Miên qua hết đau thương cũng bắt đầu cuộc sống khoái hoạt, cũng vì chính mình sắp có được hạnh phúc mà tung tăng như chim sẻ, đối với Tiêu Nguyệt lại đầy cảm giác tội lỗi.
Vì vậy, nàng mỗi ngày đều ở trong phòng không đi ra ngoài.
Bước đầu tiên trong kế hoạch của Dung Triệt, là đi tìm Liễu Mặc Như.
Đầu tiên, hắn muốn xác định mình và Nguyễn Miên Miên có phải là huynh muội thân sinh không?
Hạ Lan Tướng quân phủ, bởi vì Hạ Lan Bạch quanh năm ở chiến trường, nên phủ rất hiu quạnh. Dung Triệt về nhà cũng không ít lần, chỉ là bởi vì gần đây bị thương, cả tháng chưa về phủ. Liễu Mặc Như ngồi trong phòng ngủ của mình nghe Vương ma ma bẩm báo thiếu gia đã trở lại, lập tức cao hứng đi tiểu viện nghênh đón. Nhiều năm như vậy, nàng cơ hồ đã quên Dung Triệt không phải do nàng sinh ra, đã sớm như con ruột mình.
“Mẫu thân. . . . . .” Dung Triệt lễ phép gọi một tiếng.
“Đã trở lại. . . . . .” Trên mặt Liễu Mặc Như đều là vui vẻ “Đã ăn cơm trưa chưa, nương kêu người đi nấu, làm thịt kho tàu con thích ăn nhất. . . . . .”
“Không cần đâu, con đã ăn cơm trưa rồi, mẫu thân, con có lời muốn nói với một mình người.” Liễu Mặc Như thấy thần sắc hắn nghiêm túc như vậy, liền gật đầu.
Hai người tiến vào phòng Liễu Mặc Như. Dung Triệt vừa vào nhà, đỡ Liễu Mặc Như ngồi xong, liền đi đóng cửa phòng, cửa sổ.
Liễu Mặc Như không rõ xảy ra chuyện gì, Dung Triệt đã ngồi vào trước mặt nàng “Mẫu thân. . . . . . Con biết hỏi vấn đề này có chút đường đột nhưng con muốn nghe câu trả lời thật của người . . . . . .” Dung Triệt hít sâu, trầm giọng hỏi “Con có phải là con ruột của người không?’’
Liễu Mặc Như biểu tình cứng lại trong nháy mắt, cái này – quá đột ngột, tay bưng trà khẽ run.
Nhìn phản ứng của nàng, có thể đoán ra tám chín phần câu trả lời.
“Triệt nhi, vì sao con lại hỏi như vậy, con từ đâu nghe được những lời đàm tiếu này? Con là do Liễu Mặc Như ta mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, cùng muội muội của con Miên nhi là long phượng thai.”
Liễu Mặc Như cũng không phải là người chuyên lừa gạt người khác, nàng là một người lương thiện, chuyện như thế này không thể nói ra, nàng phải bảo vệ gia tộc, chuyện năm đó nếu như bị Hoàng đế biết, hẳn phải chết.
“Mẫu thân, người yên tâm, con sẽ không trách người không phải là mẹ ruột của con, trái lại, con càng cảm kích công ơn dưỡng dục của người, hiện tại con chỉ muốn một câu trả lời nói thật. Đêm đó, người thật ra là sinh ra một đôi bào thai song tỷ muội, người vì không muốn nữ nhi tiến cung, cho nên đã đổi đi một người?’’
Liễu Mặc Như mở to hai mắt, không thể tin được, có chút bất an đứng dậy, Dung Triệt có thể nói rõ ràng như vậy, nhất định đã biết bí mật này, ngoại trừ nàng cùng Vương ma ma còn có Hạ Lan Bạch, không có bất kỳ người nào biết rõ, mà Vương ma ma là người tuyệt đối có thể tin tưởng được.
“Hài tử, con là từ nơi nào nghe được? ’’
“Mẫu thân, không nói dối người, bí mật này là Miên nhi nói cho con biết . . . . . .”
“Miên nhi làm sao có thể biết rõ?”
“Cho nên bí mật này là sự thật?” Dung Triệt bước qua đỡ lấy nàng, nhìn phản ứng của nàng cũng có thể thấy được chuyện này là thật.
“Hài tử, con biết bí mật này có hậu quả gì không?” Liễu Mặc Như sắc mặt ngưng trọng, nắm chặt tay Dung Triệt, nàng không muốn bởi vì Dung Triệt lỡ lời, mà cả nhà phải gặp nạn.
Dung Triệt rất thận trọng gật đầu, trả lời: “Con biết rõ, con sẽ tử thủ bí mật này, chính là mẫu thân, con không thể không cùng người………………….”.
“Ngươi cùng Miên nhi làm sao?” Liễu Mặc Như càng nghe càng có dự cảm bất thường.
“Con cùng Miên nhi. . . . . .” Dung Triệt dừng một chút, tựa hồ như đang suy nghĩ nên nói như thế nào để Liễu Mặc Như không bị đả kích “Con yêu Miên nhi. . . . . . Con muốn ở cùng nàng.”
Liễu Mặc Mhư nghe như sấm sét giữa trời quang, cơ hồ muốn ngất đi, Dung Triệt đỡ lấy nàng, Liễu Mặc Như mới miễn cưỡng ngồi xuống.
“Ngươi yêu nó cái gì chứ, các ngươi là huynh muội, ngươi như thế nào muốn ở cùng một chỗ với nó.”
“Cho nên, con hi vọng mẫu thân có thể thành toàn.” Dung Triệt đột nhiên quỳ xuống, hắn biết mình có bao nhiêu bất hiếu.
“Ta thành toàn cái gì cho các ngươi? Các ngươi khi nào thì bắt đầu? Ngươi có biết thân phận của Miên nhi hay không? Nó là Thái Tử Phi, cũng là muội muội của ngươi. Các ngươi như thế nào muốn ở cùng một chỗ? Dung Triệt ngươi làm sao lại yêu muội muội của mình? Nó là Thái Tử Phi”.
Liễu Mặc Như hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận sự thật này, nàng chưa từng nghĩ đến, năm đó vì bảo vệ nữ nhi mà mang đến mầm tai hoạ này.
“Nương, đã yêu chính là đã yêu, con không có khả năng thu hồi, cho dù nàng là Thái Tử Phi của Tiêu Nguyệt thì sao, chỉ cần nàng không phải thân muội muội của con, chúng con yêu nhau, không có vi phạm luân lý.”
“Ngươi không vi phạm luân lý, ngươi đối ngịch với Hoàng thượng, ngươi còn không biết hậu quả sao? Miên nhi thực sự đã là Thái tử phi, đã định trước là người của Tiêu Nguyệt. Ngươi không thể làm ra loại chuyện này, lập tức thu hồi tình yêu của ngươi đối với Miên nhi, tình yêu của ngươi chỉ làm hại nó” Liễu Mặc Như xưa nay ôn nhu, lựa lời khuyên can.
Dung Triệt quỳ trên mặt đất, tựa hồ đã sớm ngờ tới, cũng không hoảng sợ “Thỉnh nương thành toàn cho chúng con ”
“Ta như thế nào thành toàn? Dung Triệt, từ nhỏ đến lớn ngươi đều rất lý trí, nhưng tại sao bây giờ lại như vậy, ngươi chẳng lẽ không nhìn ra tính nghiêm trọng của chuyện này ư, không nên hồ đồ”.
“Nương, con không có hồ đồ, chỉ cần người chịu thành toàn cho chúng con, con chắc chắn sẽ không liên lụy Hạ Lan gia” Mỗi chữ mỗi câu Dung Triệt nói ra đều tràn đầy quyết tâm.
Liễu Mặc Như yên tĩnh ngẫm nghĩ lại mọi chuyện, Dung Triệt không phải là một người không hiểu chuyện, càng sẽ không để Hạ Lan gia gặp nguy hiểm, hắn đến nay có lẽ đã có kế hoạch hoàn hảo “Chuyện này quá đột ngột, con để cho ta cẩn thận suy nghĩ. . . . . .” Liễu Mặc Như khoát tay áo, ý bảo hắn đi xuống trước.
Dung Triệt hành lễ lui ra, chỉ cần có thể cùng Miên nhi ở chung một chỗ, hắn nguyện ý chờ.
Liễu Mặc Như thấy Dung Triệt đi, lập tức viết một phong thư sai người đưa vào cung cho Nguyễn Miên Miên bảo nàng về nhà; Tiêu Nguyệt xuất chinh, sẽ không có người bó buộc nàng những ngày này.
Dung Triệt quyết tâm rất lớn, nàng phải biết rõ thái độ của Nguyễn Miên Miên, mới có thể xử lý tốt chuyện này.
Nguyễn Miên Miên mấy ngày nay vẫn bất an như cũ, luôn mơ hồ cảm thấy có đại sự gì đó sắp phát sinh, có lẽ là do quá khẩn trương.
Dung Triệt nói hắn đã an bài hết thảy nhưng lại không nói cho nàng biết kế hoạch cụ thể, điều này làm cho nàng càng thêm bất an.
Cho nên khi nàng nhận được thư từ Liễu Mặc Như, lập tức hiểu được, Dung Triệt đã đi tìm nương, hơn nữa thực sự đã ngả bài.
Mang theo tâm tình không yên rời khỏi Hoàng cung, lại bị người ngăn cản xe ngựa, Dung Triệt đã đứng chờ tại cửa cung.
“Nương bảo nàng về nhà? Chúng ta cùng đi đối mặt.” Dung Triệt lên xe ngựa, cầm tay nàng, trên mặt lộ ra vui vẻ ấm áp.
Nguyễn Miên Miên đang khẩn trương sau khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, cũng dần dần bình tĩnh lại.
Hai người nắm chặt tay, đồng loạt trở lại phủ Tướng quân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...