Vương Phi Trắng Nõn

Gần nửa tháng sau, trọng tâm cuộc sống của Nguyễn Miên Miên đều đặt lên chuyện Dung Triệt dưỡng thương.
Nói đến lại thấy kỳ lạ, từ ngày đó Tiêu Nguyệt đột nhiên bắt đầu chuyển tính, không còn không có việc gì đến quấy rầy, càng không thể hiện quá mức ân cần như trước.
Thế giới của Nguyễn Miên Miên bỗng chốc tự do hơn rất nhiều, mặc dù có chút không quen.
Cho nên, số lần đi thăm Dung Triệt buổi tối càng ngày càng tăng lên, nhưng quan hệ của nàng và Dung Triệt vẫn không tiến triển nhiều, ngoài thỉnh thoảng hôn môi, ngay cả sờ ngực một tí cũng chưa từng.
Hai người đều rất tự giác đạt tới nhận thức chung ‘ chuyện ân ái còn quá sớm’, ít nhất phải chờ tới khi có thể vô ưu vô lo đã.
Tuy rằng Tiêu Nguyệt không đến Mộng Xuân các, nhưng tai Nguyễn Miên Miên cũng không được yên, cung nữ bên cạnh không có việc gì cũng nhắc nhở nàng ‘thái tử đã lâu không tới’ người không phải nên đi vấn an sao.
Các nàng lo nàng thất sủng.
Nguyễn Miên Miên lơ đễnh, nàng cảm thấy Tiêu Nguyệt không đối tốt với nàng, ngược lại nàng có thể an tâm một chút, không cần áy náy.
Trong lúc này, hung thủ ám sát Nguyễn Miên Miên đêm viên phòng cũng bị điều tra ra, là do người nhà Trang Thuần phái người làm, Trang Thuần thất sủng, nên càng không chấp nhận được Nguyễn Miên Miên có thể thượng vị, cho nên quyết đi hiểm chiêu, mà kết quả cuối cùng là phụ thân Trang Thuần bị cách quan chức, Trang Thuần biếm thành thứ dân, Trang gia giờ đây hiu quạnh.
Nguyễn Miên Miên nhìn ngoài cửa sổ thở dài thật sâu, nữ nhân hậu cung thật bi ai, nghĩ đến mình được sủng ái khiến cho Trang Thuần hận đến ngứa răng.

“Nương nương…vì sao người thở dài, nô tỳ nghe nói thái tử gần đây công việc bề bộn…chuẩn bị, hình như hoàng thượng nói muốn thái tử mang binh tới biên cảnh đánh giặc đó…” Cung nữ tự cho mình là thông minh cả ngày tìm hiểu tin tức của thái tử nói cho Nguyễn Miên Miên.
Nguyễn Miên Miên trên cơ bản là nghe câu được câu chăng, cũng không để trong lòng.
Nhưng tin tức hôm nay với nàng mà nói, ngược lại có chút kích động, đi đánh giặc? vậy tức là hắn phải rời khỏi cung một khoảng thời gian, vậy nàng và Dung Triệt không phải là có nhiều thời gian ở cùng nhau hơn sao?
“Tin tức chuẩn xác không? Thái tử phải đi bao lâu?” Nguyễn Miên Miên vẫn thấy có chút kì lạ, hoàng đế sao có thể để đứa con yêu quý ra chiến trường chứ? Tuổi còn trẻ như vậy, chẳng lẽ là để rèn luyện hắn?
Cung nữ nghe thấy, nghĩ thầm đầu óc chủ tử của mình cuối cùng cũng thông suốt, “Nghe thái giám bên người thái tử nói, hình như là nước láng giềng gần đây liên tiếp đến xâm phạm, dân chúng biên cảnh không được sống yên ổn, nên hoàng đế để thái tử đi xoa dịu.”
Vậy sao, trong lòng nguyễn Miên Miên bắt đầu tính toán, chắc là phải đi rất lâu, chắc đủ thời gian cho nàng và Dung Triệt vạch ra kế hoạch cho con đường tương lai.
Nhưng nàng quả thực không rõ, vì sao Tiêu Nguyệt đột nhiên chuyển biến thái độ với nàng, rốt cục hôm say rượu đó đã xảy ra cái gì?
Nghĩ nghĩ, xoay người liền đụng vào ngực một người.
Ngẩng đầu, đúng là Tiêu Nguyệt.
Nguyễn Miên Miên bị dọa một chút, nghĩ thầm sao hắn tự nhiên lại xuất hiện, hơn nữa đi đường sao không phát ra tiếng cứ như quỷ vậy, “Ngươi đến lúc nào? Sao không có ai thông truyền?”
Tiêu Nguyệt một thân cẩm bào màu trắng đứng trước mặt nàng, phượng mâu lành lạnh như tuyết mang theo vài phần sắc bén, chỉ gần nửa tháng không gặp trên người hắn lại thêm một loại khí phách vương giả ngang ngược.
“Làm sao, ta vào tẩm cung của nàng, không thông truyền có vấn đề gì sao?” ngữ khí Tiêu Nguyệt rất là cao ngạo..
Uống nhầm thuốc còn chưa khỏi sao? Đã nửa tháng rồi sao vẫn là cái thái độ này, Nguyễn Miên Miên thật không rõ, cho nên mới nói ‘gần vua như gần cọp’, cũng hơi bị quá hỉ nộ vô thường rồi.
“Không có vấn đề, đương nhiên không có vấn đề, ngươi là thái tử mà, muốn đi đâu thì đi, dù ngươi có đi ngang giống con cua ở trong cung cũng không ai dám nói ngươi.” Nguyễn Miên Miên tức giận phản bác, chủ yếu là nàng vẫn không biết Tiêu Nguyệt giận cái gì.
Xoay người, đi vào nội đường, tự ngồi vào vị trí chủ nhân, không nói lời nào.
Gì chứ, qua đây cũng không nói là có chuyện gì, còn làm cung nhân của nàng căng thẳng, thở mạnh cũng không dám.
“Người tới, pha trà cho thái tử, bánh đậu xanh bánh hoa mai đều bưng hết lên, hầu hạ tốt…” Nguyễn Miên Miên phân phó mọi người.
“Không cần pha trà, các ngươi đều lui xuống đi…” Tiêu Nguyệt khoát tay.

Không khí nhất thời căng thẳng, Nguyễn Miên Miên rất không quen Tiêu Nguyệt như vậy, thâm sâu khó lường, rõ ràng có tức giận, lại không nói rốt cuộc la gì, còn làm cái mặt lạnh, nhìn mà lòng sợ hãi.
“Điện hạ tới chỗ nỗ tỳ có chuyện gì sao?” Nguyễn Miên Miên nhỏ nhẹ nói, ra vẻ lễ tiết hỏi han.
Phải biết rằng, từ trước cho tới giờ nàng luôn gọi thẳng tục danh Tiêu Nguyệt, sau đó xưng ta tới lui.
Tiêu Nguyệt nhìn khuôn mặt nàng, nghĩ thầm, Hạ Lan Miên Miên nàng thật đúng là biết giả bộ, trong lòng khẳng định là hận không thể băm ta.
“Khụ…khụ…” Tiêu Nguyệt thanh thanh giọng, nghiêm túc nói: “Nước láng giềng gần đây liên tiếp đến xâm phạm, nhiễu loạn dân chúng biên cảnh nước ta, phụ hoàng muốn ta dẫn binh xuất chinh…”
“Thật sao? Dẫn binh xuất chinh nha, lúc nào ngươi đi, phải đi bao lâu?”
“Xem ra Miên Nhi rất hy vọng ta xuất chinh sao? Còn quan tâm ta phải đi bao lâu?” Ánh mắt Tiêu Nguyệt sắc bén như ưng, khóa chặt khuôn mặt nàng, nhìn biểu tình của nàng.
Nguyễn Miên Miên lập tức giống như làm việc đuối lý, cúi đầu nghĩ thầm, Tiêu Nguyệt bây giờ thật đáng sợ, nói chuyện đều như kim châm thấy máu, giống như là biết được bí mật gì của nàng vậy.
“A….ngươi là phu quân của ta, ta đương nhiên phải quan tâm ngươi đi bao lâu, ta không phải hy vọng ngươi đi, mà là hy vọng ngươi chú ý an toàn….chú ý an toàn…”
Tiêu Nguyệt không nói, khóe miệng nhếch lên ý cười châm chọc: “Chiên tranh có dài có ngắn, còn phải xem chiến sự thế nào, không có thời gian cụ thể, nhưng cũng có thể là mấy tháng…”
“A, vậy sao, ta biết rồi, ta sẽ chờ ngươi, nhưng…Lúc nào ngươi đi?”
“Ba ngày sau….” Tiêu Nguyệt đáp.

“Nhanh vậy sao!” Nguyễn Miên Miên kêu, thời gian này đúng là ngoài dự kiến của nàng, quá nhanh.
“Đúng vậy…Ta đi sớm một chút, Miên Nhi nàng cũng có thể sớm một chút…” Câu nói kế tiếp hắn cố ý kéo dài, khiến người ta miên man bất định.
Nguyễn Miên Miên đảo mắt, cảm thấy Tiêu Nguyệt nói chuyện rất quái dị, mỗi câu đều mang hai ý nghĩa.
“Ngươi đến cáo biệt ta sao?” Nguyễn Miên Miên đột nhiên hỏi, sau đó sâu kín nhìn hắn, nghĩ thầm thời khắc như vậy, nàng không phải nên nhỏ vài giọt nước mắt mang tính thương cảm tượng trưng sao?
Sau đó nàng lại đột nhiên nghĩ đến Ngũ a ca và Nhĩ Khang trong “Hoàn châu cách cách”, khi bọn họ đi đánh giặc, Tiểu Yến Tử và Tử Vi cưỡi ngựa đằng sau vừa gọi vừa đuổi theo mười tám dặm.
Nàng có nên cũng trình diễn màn vợ chồng tình thâm?
“Ba ngày nữa ngươi xuất phát từ đâu?”
“Nam Cung môn….” Tiêu Nguyệt trả lời, không rõ nàng hỏi cái này làm gì.
“Ừm, được, ta sẽ đi sau ngươi.” Nguyễn Miên Miên cam đoan thề thốt son sắt, nàng nghĩ, biết đâu Tiêu Nguyệt đi lần này, nàng và Dung Triệt cũng sẽ quyết định xong, cho nên đến lúc đó, nàng phải tặng một phần lễ vật cuối cùng, tạm biệt hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui