Vương Phi Trắng Nõn


Làm em bé cũng thật tốt, tuy rằng mỗi ngày trôi qua chỉ biết ăn uống rồi ngủ nên không tránh khỏi phiền muộn, nhưng lấy tính cách của nàng ra mà nói, cuộc sống an nhàn thế này cũng tốt.
Nhưng vẫn luôn có những chuyện phiền hà rất khó chịu….”Phu nhân, tiểu thư hình như có thể hiểu rõ mọi chuyện xung quanh, tương lai nhất định rất thông minh”. Vương ma ma ôm Miên Miên vào trong lòng, thỉnh thoảng lại đưa tay xoa bóp đôi má hồng hồng bầu bĩnh của nàng, còn nàng lúc này đang ngủ say tít, miệng khẽ lộ nụ cười sáng lạn.
Trong mơ nàng thấy mình được ăn một cây kẹo đường thật lớn, đang ăn dở bị những ngón tay của vương ma ma liên tục bóp má khiến bừng tỉnh.
Nàng không giống như những đứa trẻ khác, nàng có tư duy của một người trưởng thành, dù đang ngủ nhưng đầu óc vẫn khá là nhạy bén.
Mơ hồ hé mở đôi mắt, trong lúc mơ mơ hồ hồ thì thấy gương mặt của Vương ma ma xán lại gần, cười toe toét trông y như một cái bánh ngô.

Miên Miên trừng mắt nhìn bà, điều nàng ghét nhất chính là những người đùa giỡn nàng coi nàng như con cún nhỏ, và những người đánh thức nàng trong lúc nàng đang ngủ.
“Phu nhân nhìn xem, tiểu thư tỉnh rồi, con người liên tục chuyển động”. Vương ma ma hưng phấn bế đứa trẻ đến trước mặt Liễu Mặc Như.
Miên Miên bực hết chịu nổi, rõ ràng là nàng đang trừng mắt khó chịu muốn chết,…vậy mà những người lớn này lại nghĩ gì không biết nữa, thật khó chịu muốn chết.
Liễu Mặc Như yêu thương ôm chặt con gái, sau đó chăm chú nhìn con, nhìn mấy canh giờ liên tiếp, miệng không ngừng nói lảm nhảm về những kỷ niệm ngày xưa.
Mỗi ngày đều không ngừng lặp lại tiết mục kể chuyện ngày xưa này, kỳ thực nhìn Liễu Mặc Như bi thương nàng cũng rất buồn. Mẹ xinh đẹp đối xử với nàng rất tốt.
Thời gian trôi nhanh, năm tháng thoi đưa, đảo mắt một cái Miên Miên đã xuyên không sống ở nơi này được khoảng hai tháng.
Mỗi ngày đều ở chung với Dung Triệt, hết ăn ăn lại ngủ ngủ, tắm rửa, giống y như là heo.
Vương ma ma thì kiên trì không ngừng xoa xoa bóp bóp hai má nàng, coi đây như khúc nhạc hay bài tập phải làm mỗi ngày.
Rốt cuộc vào một buổi chiều sau giờ Ngọ, Miên Miên bạo phát.
“làn da trên mặt tiểu thư thật mịn màng…..” Nàng đang được một tiểu nha hoàn ôm, hai tay liên tục vuốt ve làn da trắng như phấn sáp của nàng.

“đúng vậy… hơn nữa con mắt cũng rất lớn, tương lai nhất định là một đại mỹ nhân đây……”. Người nha hoàn này cũng vừa nói vừa miết bàn tay bóp má nàng.
Miên Miên tức điên người, trừng mắt nhìn hai nha hoàn, bị các nàng đùa giỡn lẫn làm phiền, canh lúc vương ma ma không ở bên cạnh canh chừng, lại lén lén lút lút tiến đến vuốt ve bóp nhéo má nàng.
“ngươi xem, hình như tiểu thư đang nhìn ngươi cười này”.
“phải, đúng là đang cười thật, thái tử phi đáng yêu quá đi mất….” hai nha hoàn lại tiếp tục hăng sai bóp nhéo má nàng.
“các ngươi đang làm gì vậy?” vương ma ma đi vào tức giận nhìn các nàng.
Hai nha hoàn nhất thời run sợ,lập tức đặt Miên Miên xuống giường lùi ra ngoài.
Vương ma ma đứng nhìn hai người rời khỏi phòng, xong đâu đấy mới chạy lại giường bế nàng lên.
Bà phát hiện Tiểu Miên Miên hoạt bát hơn Dung Triệt nhiều, không hề giống một đứa trẻ thông thường.

“Tiểu Miên Miên của chúng ta càng ngày càng khả ái, khuôn mặt đỏ hồng…” nói chưa dứt lời đã ngừng lại.
Mấy người lớn đối với trẻ con đều có chung một cách ứng xử, đó chính là khi nói chuyện luôn lầm bầm, vương ma ma cũng không ngoại lệ.
Miệng lải nhải liên tục nhức hết cả đầu, khuôn mặt thì cứ dí lại gần, vừa nói vừa bóp má, rốt cuộc Miên Miên đã nhịn hết nổi, bật từ trong miệng ra vài từ ” không…. được..bóp…nữa”
“A! Tiểu thư, người mở miệng nói chuyện…..!” hai mắt Vương ma ma mở trừng trừng, kích động tới nổi muốn rớt tròng mắt ra ngoài.
Tiểu thư sinh ra mới được hai tháng tuổi, đã có thể mở miệng nói chuyện!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận