Vương Phi Trắng Nõn


“Hắn thích. . . . . . Ha ha. . . . . .” Nguyễn Miên Miên vịn cạnh bàn đứng lên, lung la lung lay đi đến bên cạnh Tiêu Nguyệt “Hắn thích. . . . . . Ngươi đợi ta thỏa mãn trước, rồi ta sẽ nói cho ngươi biết”
Tiêu Nguyệt liếc trắng nàng một cái, nha đầu kia không phải say khướt rồi chứ, “Uống nhanh, uống xong thì nói cho ta biết, Dung Triệt thích ai?” Tiêu Nguyệt thúc giục không buông.
Nguyễn Miên Miên uống một hơi cạn sạch, vô cùng dũng cảm đặt cạnh ly rượu rõ mạnh lên bàn, sau đó đi qua nhấc Giấc mơ bé nhỏ đang gặm chân gà lên, cầm lấy lỗ tai nó vui vẻ giật giật kéo kéo.
“Tiểu Mộng Mộng…ngươi có biết Dung Triệt thích ai không? Ha ha…Dung Triệt dù sao cũng không thích Tuyết Hoa.”
Nói xong, lại ném nó đi, Giấc mơ nhỏ bé vẽ một đường parabol duyên dáng rồi té thật mạnh trên mặt đất giật giật vài cái, chỉ còn thiếu sùi bọt mép.
Phi Sắc thấy thế lập tức từ trên bàn nhảy xuống, yên lặng đi đến bên cạnh Giấc mơ nhỏ bé, dùng móng vuốt tròn vuốt ve đầu nó, đứng một bên đồng cảm nhìn nó.
Nguyễn Miên Miên không để ý, lắc lư đến bên cạnh Tiêu Nguyệt, chỉ vào bụng Phi Sắc cười nói: “A a…Tiêu Nguyệt ngươi nhìn xem, sàn xe cua con mèo kia thật thấp nha….”

Tiêu Nguyệt đầu đầy dấu hỏi, sàn xe rất thấp? Đó là cái quái gì? (Tác giả cười gian…sàn xe thấp đương nhiên ngươi đương nhiên là nghe không hiểu, đó là để hình dung ô tô.) (chika: chắc là chỉ bụng em mèo xệ ==)
Nhưng Tiêu Nguyệt nghĩ, lại tính sai rồi, nữ hài tử bình thường uống rượu xong đều im lặng làm tổ trong lòng phu quân, từng câu từng lời đều nói thành thật, nhưng Nguyễn Miên Miên nàng không phải là nữ tử bình thường, nàng uống rượu xong đặc biệt dũng cảm, vừa ném thỏ vừa đập bàn, cũng quá là bạo lực rồi.
“Tiêu Nguyệt.” Nguyễn Miên Miên chụp mạnh đầu vai hắn, “Ta đến đọc thơ cho ngươi nghe, để ngươi đỡ phải nói trong đầu là ta đang giả bộ hay nghĩ linh tinh gì đó.”
Tiêu Nguyệt không nói gì, không thể không đoạt lấy ly rượu trong tay nàng, “Miên Nhi huynh uống nhiều rồi, đừng uống nữa, sẽ say đó.”
Hắn thừa nhận, không nên đem tư duy của người bình thường đặt lên người nàng, như vậy nàng sẽ thành không bình thường.
“Ngươi trước hết nghe ta đọc thơ đi, nghe hay lắm đấy, thơ rất được yêu thích…..Lương phong hữu hưng, thu nguyệt vô biên, khuy ngã tư quân đích tình tự hảo bỉ độ nhật như niên, tuy nhiên ngã bất thị bế nguyệt tu hoa, trầm ngư lạc nhạn, đãn ngã hữu nghiễm khoát đích hung khâm dữ quân cộng lịch bi hoan.” (dịch: Gió lạnh có nổi, trăng thu vô biên, ta suy tư như tâm tình của bậc quân vương sống một ngày bằng một năm, tuy rằng ta không phải hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, nhưng ta có trí tuệ bao la cùng kinh qua vui buồn với quân (vương).) (chika: ôi xồi, m k hiểu lắm nhá == dịch k chính xác lắm đâu, sr các ty, bạn nào xem Lộc đỉnh ký rồi có biết đoạn này k? m đây còn chưa xem á.)
Nguyễn Miên Miên tự đánh tiết tấu, năm đó khi xem Vi Tiểu Bảo, nàng thích nhất là đoạn thơ này, cực kỳ thích.
Tiêu Nguyệt nhìn nàng nở nụ cười ngây ngốc, bài thơ này thật sự rất hay, cùng kinh qua vui buồn với quân, câu này làm hắn hơi kích động, đây là đang nói hắn sao…Cô ngốc, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của nàng, khiến hắn bất giác nghĩ tới buổi tối kia, buổi tối hai người cùng triền miên ở Túy Mộng trì.
Vì thế, phản ứng khóa xích bình thường là hạ phúc truyền đến từng cơn khô nóng.
“Thế nào Tiêu Nguyệt, văn của ta biện xong rồi.” Nguyễn Miên Miên dần dần thấy chếnh choáng, căn bản không biết mỗi hành động giờ phút này của mình có bao nhiêu nguy hiểm, đi qua, vỗ lên ngực Tiêu Nguyệt, như phát hiện ra đại lục mới hỏi han, “Tiêu Nguyệt, sao mặt ngươi đỏ vậy? Ngươi không phải là đỏ mặt vì bài thơ vừa rồi đấy chứ, ta nói cho ngươi nè, bài thơ đó, là ta sao chép ha ha ha…”
Bàn tay nhỏ bé của nàng vỗ tới vỗ lui trên ngực hắn, hoàn toàn không biết nguy hiểm, khuôn mặt đỏ bừng ngẩng lên đối diện với hắn, bàn tay nhỏ bé như vuốt mèo bắt đầu túm quần áo hắn, sau đó nàng đột nhiên khóc.
Tiêu Nguyệt bị dọa, mạc danh kỳ diệu, mau chóng an ủi: “Miên Nhi…Nàng làm sao vậy, đừng khóc…”
Đáng tiếc Nguyễn Miên Miên khóc lần này, muốn nín cũng nín không được, mượn rượu biểu đạt tình cảm chính là như thế “Tiêu Nguyệt, ta nói cho ngươi biết, ngươi không được đối tốt với ta nữa, ta không cho phép ngươi tiếp tục đối tốt với ta!” Nguyễn Miên Miên vừa khóc vừa nói, chùi hết nước mắt nước mũi lên vạt áo Tiêu Nguyệt.
“Ngươi không biết sao, ngươi tốt với ta một lần, ta liền cảm thấy ta nợ ngươi, Tiêu Nguyệt, về sau ngươi không cần tiếp tục thay đổi món dưa chuột bạo hoa cúc, không cần sủng ta như vậy nữa, không cần mỗi lần cãi nhau luôn là ngươi giải thích trước, ta không có thứ gì có thể báo đáp ngươi.”

Nguyễn Miên Miên khóc lần này, cảm xúc có chút không khống chế được, càng nói về sau, nàng càng khóc lớn tiếng hơn, cung nhân bên ngoài không biết còn nghĩ nơi này đang tiến hành loại tra tấn cực kỳ tàn ác gì.
“Miên Nhi….nàng không cần khóc nữa…” Nghe nàng khóc lóc kể lể không thành tiếng, còn cả trên tay bị nhỏ một giọt lệ nóng của nàng, Tiêu Nguyệt cảm thấy tâm rất đau, thì ra nàng nghĩ như vậy.
“Ngươi đồng ý với ta, về sau không được đối tốt với ta nữa.” Nàng giống như đứa bé, quyệt miệng, trao đổi điều kiện với hắn, hắn không đồng ý, nàng tiếp tục khóc.
“Được….được….ta đều đồng ý, chỉ cần nàng không khóc, ta cái gì cũng đồng ý…” Tiêu Nguyệt buông tay thỏa hiệp, hoặc là nói trước mặt Nguyễn Miên Miên, cho tới bây giờ hắn cũng chẳng có tư thái gì cả.
Hai người cứ như vậy đối diện nhau, bởi vì vừa rồi cơ thể tiếp xúc, Tiêu Nguyệt lại cảm thấy dục hỏa khó nhịn, có lẽ thêmcả nước mắt của nàng, là liều thuốc thôi thúc tình mãnh liệt nhất, khiến cho Tiêu Nguyệt rất muốn hung hăng chiếm giữ nàng.
Nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn hoa lê đẫm mưa của nàng, môi chạm đến từng chút dịu dàng hôn lên nước mắt của nàng.
Đầu Nguyễn Miên Miên bị hắn cố định, ý thức cũng bay bổng.
Nàng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, không biết mình hiện đang làm gì, nhưng vừa rồi rốt cục cũng gào ra những lời muốn nói với Tiêu Nguyệt, thật thoải mái.
Tiêu Nguyệt thấy nàng không phản kháng, có chút vui sướng, hiện giờ khuôn mặt nàng vừa khóc xong càng có vẻ điềm đạm đáng yêu, vì say rượu mà mặt đỏ bừng, càng thêm vẻ quyến rũ.
Rượu ngon giai nhân như thế, Tiêu Nguyệt lại càng kiềm chế không được, ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng, kéo nàng vào trong lòng Nguyễn Miên Miên cũng không giãy dụa, ngược lại hai tay ôm lấy cổ hắn, ánh mắt mê ly, thần thái quyến rũ, xem ra là say không nhẹ.

Giấc mơ nhỏ bé và Phi Sắc thấy hai người thân mật, cũng xấu hổ xấu hổ tựa đầu vào nhau, nhưng sau khi phản ứng thấy đối phương cũng là công, đều tiếp tục xem thường nhau mông đối mông.(chika: có ai k hiểu chữ công bên trên k ý nhở há há :v)
Tiêu Nguyệt ôm nàng lên giường, thân thể nàng mềm mại tựa sợi bông, đôi môi đỏ mòng hơi chu, một loại mị hoặc vô cùng yêu dã.
Không thể khống chế áp xuống môi nàng, vốn chỉ nghĩ là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, lại ngay tức khắc bị hương rượu con dư trong miệng nàng hấp dẫn, cơ hồ muốn đắm chìm trong đó.
Nụ hôn triền miên nóng bỏng, tận tình đoạt lấy ngọt lành trong miệng nàng, người dưới thân không phản kháng như ngày thường, Tiêu Nguyệt có chút vui sướng cũng có chút kỳ quái, cúi đầu xuống nhìn.
Dưới ánh nến mờ ảo như vậy, không khí tràn đầy hương thơm như vậy, bầu không khí tốt đẹp như thế, thời khắc xúc động như thế. Nàng, lại, đang, ngủ!!!
Đả kích, thật sự là đả kích, Tiêu Nguyệt than nhẹ một hơi, im lặng tự điều hòa nội tức áp chế dục hỏa, ôm thái tử phi của mình, mà lại cái gì cũng không làm được.
Cảm xúc hiện giờ thật sự là…..dở khóc dở cười!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui