Vương Phi Trắng Nõn


Nói nhiều tất sẽ nói sai, Nguyễn Miên Miên càng nói càng loạn, bắt đầu chớp mắt rơi lệ “Ta rõ ràng nói ngươi là máy bay chiến đấu. . . . . . Ô ô. . . . . .”
“Đừng tưởng rơi vài giọt nước mắt, ta liền bỏ qua cho nàng” Tiêu Nguyệt đã sớm biết được tính toán của nàng, trên tay lực đạo không giảm, trực tiếp đem nàng kéo vào phòng ngủ.
Đem nàng ném lên giường, thân thể áp sát nàng, lãnh mị khóa chặt khuôn mặt đầy nước mắt của nàng “Hạ Lan Miên Miên, nàng nói nàng viết câu nói kia có dụng ý gì?”
“Không có dụng ý a. . . . . .” Nguyễn Miên Miên cảm thấy đặc biệt ủy khuất, làm gì có gì dụng ý gì chứ, nàng đơn thuần mong muốn mà thôi, vì sao một câu hắn có thể nhìn ra nhiều nội hàm như vậy?
“Nàng thật sự hi vọng ta bất lực, ta đây để cho nàng thử xem” Tiêu Nguyệt nói, bắt đầu xé y phục của nàng.
Nguyễn Miên Miên vô cùng luống cuống, Tiêu Nguyệt không bình tĩnh sẽ dùng lực, nàng cũng mệt không ít.
Mình không có việc gì tại sao phải đi viết như vậy chứ? Trong lòng yên lặng thầm than không tốt, cái tốt là đem hắn chọc giận, hôm nay đủ bi kịch.
“Tiêu Nguyệt. . . . . . Tiêu Nguyệt. . . . . . Ngươi bình tĩnh một chút, ngươi hãy nghe ta nói” Nguyễn Miên Miên vừa trấn an, vừa giãy dụa.

Tiêu Nguyệt kéo áo ngoài của nàng ra, căm tức nhìn nàng “Nàng mở miệng, ngoại trừ ăn cơm chính là chọc giận ta, ta không muốn nghe nàng nói”
“Ngươi sai rồi” Nguyễn Miên Miên bắt lấy ma trảo của hắn “Miệng của ta không chỉ dùng để ăn cơm, dùng để chọc giận ngươi, còn dùng để cắn người”
Ngữ xong nhân lúc Tiêu Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, bắt lấy tay của hắn, hung hăng cắn xuống.
“A! Hạ Lan Miên Miên . . Nàng…. ” Ma trảo bị nàng cắn đau, Nguyễn Miên Miên cũng không nhân nhượng, nàng làm cái này chính là muốn đem Tiêu Nguyệt cắn cho thanh tỉnh, không làm ra chuyện thú tính gì.
Tiêu Nguyệt vẫn yên tĩnh, không vùng vẫy, cũng không kêu đau đớn, mặc cho Nguyễn Miên Miên cắn, mãi đến khi Nguyễn Miên Miên cảm thấy miệng mình tràn ngập mùi mằn mặn, máu từng giọt theo lòng bàn tay chảy ra ngoài.
Nguyễn Miên Miên choáng váng, nàng vừa rồi không có dùng nhiều sức, da Tiêu Nguyệt làm sao lại mềm như vậy, mới cắn một chút đã chảy máu rồi, răng nàng cũng không có sắc đến vậy.
Lập tức buông tay hắn ra, sau đó ngây ngốc nhìn hắn, chứng kiến trong mắt của hắn có bất minh cùng đau xót, Nguyễn Miên Miên không minh bạch hỏi “Tiêu Nguyệt, ngươi làm sao vậy, ngươi không sao chứ? Ta không biết sắc mặt ngươi lại như vậy khi chảy máu? Có phải ngươi thấy máu là choáng hay không, đừng dọa ta nha?’’
Tiêu Nguyệt nhìn nàng một cái, đứng dậy đi lấy bình thuốc cầm máu đưa cho nàng, vừa rồi nàng cắn quả thật hữu ích, đêm nay gọi nàng là có chính sự muốn làm, không thể xúc động như vậy.
“Đã rồi, nàng giúp ta băng lại đi, không phải thấy máu là choáng, chẳng qua là lúc đầu vốn có thương tích, nàng không cần sợ. . . . . .” Tiêu Nguyệt ngồi xuống, đưa đồ đạc cho Nguyễn Miên Miên, một bộ dáng không thèm quan tâm.
Nguyễn Miên Miên tiếp nhận đồ đạc, trước dùng bông sạch sẽ thấm hết máu, sau đó đem thuốc bột rắc vào chỗ bị thương, được rồi, vừa rồi nàng quả thật có dùng sức, bây giờ nhìn thấy hắn đổ máu, nàng vẫn có chút áy náy.
Tiêu Nguyệt nhìn dáng vẻ cẩn cẩn dực dực của nàng, khi nàng ôn nhu, thật sự làm cho người ta yêu mến, vì cái gì thì không thể ôn nhu với hắn, lúc nào cũng cùng hắn cãi nhau, mặc dù có lúc cảm thấy cùng nàng cãi nhau rất tuyệt.
“Ngươi tại sao lại bị thương?” Nguyễn Miên Miên nhìn miệng vết thương không biết giải thích thế nào, vị trí là trong lòng bàn tay lại rất sâu, đây không phải rất kỳ lạ sao, Tiêu Nguyệt dù sao cũng được xem là cao thủ, có ai có thể làm hắn bị thương như vậy.
Tiêu Nguyệt trừng nàng một cái, thương thế kia làm sao có, chính là vì tức giận mà có, mắt thấy nàng đi gặp Dung Triệt cả một đêm, hắn ngồi ngây ngốc trên nóc nhà cả buổi tối, sau đó nàng khẽ hát tiểu khúc hạnh phúc bay trở về, hắn chỉ có thể đứng ở phía sau lặng lẽ bóp lòng bàn tay. Việc này nói ra rất mất mặt, tuyệt đối không thể nói.
Thấy Tiêu Nguyệt trầm mặc, không biết đang suy nghĩ gì, Nguyễn Miên Miên bĩu môi, tiếp tục giúp hắn băng bó kỹ càng.
Tiêu Nguyệt nhìn nàng buộc nơ con bướm, khóe miệng đột nhiên giương lên, Miên nhi vừa rồi đặc biệt để lại dấu vết của nàng trong lòng bàn tay hắn.
“Ngươi không phải nói cùng nhau ăn tối sao?” Tiếp đó trong lòng Nguyễn Miên Miên lại vô cùng xấu xa nghĩ: gọi ta tới là để tiếp tục hóa trang sủi cảo cho ngươi ăn?

Vừa rồi tình huống khẩn cấp, Phi Sắc vẫn còn ở trong sân .
“Cái kia. . .. Của ta cùng Phi Sắc của ngươi cũng đã đói bụng, gọi bọn hắn cùng đến ăn . . . ? ’’
Tiêu Nguyệt biết rõ nàng đang suy nghĩ gì, nhẹ gật đầu, nha đầu này đối với chuyện này đặc biệt mẫn cảm, luôn phòng thủ sít sao, làm cho hắn đến bên cạnh cũng không thể.
Bữa tối không bày trong phòng ăn, mà trực tiếp bày trong phòng ngủ của Tiêu Nguyệt, Nguyễn Miên Miên không cự tuyệt, bởi vì còn có hai con vật, nàng liền không sợ.
Hai người cùng hai con vật, phân biệt ngồi bốn vào vị trí, hình ảnh đánh sâu vào cảm giác.
Nguyễn Miên Miên vỗ vỗ đầu Phi Sắc, lại trừng hai mắt như muốn nói bọn họ cùng một chiến tuyến, tí nữa có việc đừng có chạy.
Tiêu Nguyệt bưng bầu rượu lên rót đầy hai chén, nhìn hai con vật bên cạnh cảm thấy đặc biệt kỳ quái, làm gì có người nào cùng động vật ăn cơm, hắn hiện cảm thấy sao mình lại đáp ứng yêu cầu này, nhất định là điên rồi!
Nguyễn Miên Miên bưng ly rượu lên, chén làm bằng Phỉ Thúy dạ quang trong suốt sáng lóng lánh, vị chua ngọt của rượu nho tràn ngập cổ họng, vị hương thuần túy, dư vị vô cùng.
Không thể ngờ được ở thời đại này cũng có loại rượu này, thật không sai Nguyễn Miên Miên hiển nhiên rất cao hứng, sau đó tiếp tục uống thêm một chén.
Tiêu Nguyệt thấy thế cũng rất cao hứng, hắc hắc, hiệu quả muốn có chính là cái này, nhất định say chết nàng.
Đều nói người say rượu nói lời chân thật, đợi tí nữa xem nàng làm sao không nói ra những lời thật lòng.

“Miên nhi. . . . . . Nàng yêu mến loại rượu này như vậy, uống liền hai chén, rượu này là nước khác tiến cống chỉ có hai bình, hôm nay ta cùng Miên nhi không say không về.”
Tiêu Nguyệt nói đoạn lời kịch cẩu huyết đã chuẩn bị tốt từ trước, sau đó hưng phấn châm rượu cho nàng, một chén lại một chén.
Nguyễn Miên Miên đắc ý quên hình, không biết chính mình từng bước một đi vào bẫy của Tiêu Nguyệt.
“Uống. . . . ” Đồ ăn ăn rất ít, rượu lại uống nhiều, đến cuối cùng, cảm giác say dần dần đánh tới, Nguyễn Miên Miên bắt đầu phóng khoáng kêu gọi “Tiêu Nguyệt, tiếp tục…..”
Tiêu Nguyệt rất ưu nhã uống vào, rượu này quả thật dễ uống, thế nhưng hắn có nhiệm vụ nặng nề, không thể uống say.
“Miên nhi. . . . . . Gần đây ta nghe Phụ hoàng đề cập muốn Dung Triệt làm Phò mã, nàng cảm thấy bọn họ xứng không? ” Tiêu Nguyệt bắt đầu từng bước dò xét nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Miên Miên đỏ lên, nắm ly rượu, hiển nhiên thực đã say không nhẹ “Dung Triệt không thích Tuyết Hoa” “Làm sao nàng biết, hắn yêu mến ai? ’’
“Hắn yêu mến. . . . . . Ha ha. . . . . .” Nguyễn Miên Miên trực tiếp vịn cạnh bàn đứng lên, lung la lung lay đi đến bên người Tiêu Nguyệt “Hắn yêu mến. . . . . . Ngươi trước đợi ta thỏa mãn, ta sẽ nói cho ngươi biết”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui