Vương Phi Trắng Nõn


Trong lòng hai người đều có nghi vấn, rốt cuộc Miên Miên ở trước mặt Dung Triệt đã nói cái gì, để hắn mạo hiểm như vậy?
Tiêu Nguyệt và Tuyết Hoa vừa đuổi kịp Hoàng đế, lại lập tức trở về Mộng Xuân Các.
Tuyết Hoa phải đi trông coi Dung Triệt, tuy rằng nói là đi trông coi Dung Triệt, nhưng mục đích thực của Tiêu Nguyệt là đi xem Nguyễn Miên Miên.
Tuyết Hoa bất mãn nhìn Nguyễn Miên Miên, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Dung Triệt, nắm lấy tay của hắn, nàng cảm thấy vị trí kia phải là của nàng mới đúng. “Phụ hoàng nói để ta trông coi Dung Triệt, Hạ Lan Miên Miên ngươi cùng Hoàng huynh đi nghỉ ngơi trước, có ta trông coi là được.” Tuyết Hoa bắt đầu hạ mệnh.
Tiêu Nguyệt nhíu mày “Tuyết Hoa, nàng là Hoàng tẩu của ngươi, không được vô lễ với nàng”
Tuyết Hoa bĩu môi, “Huynh cũng nói nàng là Hoàng tẩu của muội, cho nên muội cũng là muốn tốt cho nàng, sợ nàng quá sức, vẫn là để muội trông coi Dung Triệt, Hoàng tẩu mời . . .”
Nguyễn Miên Miên căn bản là thờ ơ ngồi đó, đối với cuộc đối thoại vừa rồi của bon họ cũng nhắm mắt làm ngơ.
Dung Triệt lần này không chút do dự đỡ mũi tên cho nàng, làm lòng nàng hoảng loạn không thôi, đến tận bây giờ vẫn chưa bình tĩnh lại.

Nụ cười, ánh mắt của hắn trước khi hôn mê, nàng nhớ rất rõ, không phải tình cảm của ca ca với muội muội, mà là tình yêu.
Nguyễn Miên Miên nhớ tới một câu: hỏi thế gian tình là gì mà khiến người ta sống chết có nhau. Cho nên, trước kia rút mũi tên ra, nàng đã nói cho hắn biết bí mật kia. Nàng hiểu rõ hắn sẽ vì bí mật kia mà chống đỡ thêm nữa, cố gắng vượt qua cửa ải này.
Tuyết Hoa dẩu môi, vô cùng bất mãn thái độ của Nguyễn Miên Miên, trong lòng nàng cũng chán ghét Miên Miên, nếu không bởi vì muốn xem Dung Triệt hiện tại như thế nào, nàng làm sao có thể chịu đựng chứ.
“Miên nhi. . . . Nàng từ tối đến bây giờ chưa ngủ, trước đi nghỉ ngơi, để cho Tuyết Hoa trông coi” Tiêu Nguyệt đỡ vai nàng, có phần yêu thương cùng chấp nhất, nhưng phần lớn là đau lòng.
Nguyễn Miên Miên lần này đã có chút phản ứng, cảm thấy hắn đã nhận ra tình tình thực tế. Nguyễn Miên Miên quay đầu lại thấy mặt Tiêu Nguyệt rất thản nhiên, liền quay đầu đi.
Tiêu Nguyệt có chút tức giận, nhưng lại không biết phát tiết như thế nào, Dung Triệt vì nàng đỡ một tên, hắn tràn ngập cảm kích, nhưng mà trong lòng lại càng ngày càng lo, đối với việc này Nguyễn Miên Miên hiển nhiên bị ảnh hưởng rất lớn, thậm chí là làm nàng động lòng.
Tuyết Hoa đứng bên cạnh thấy Nguyễn Miên Miên vẫn chiếm cứ Dung Triệt, vô cùng không phục, trực tiếp đi lên kéo nàng ra.
“Có ta trông coi hắn là được rồi”
Nguyễn Miên Miên nhíu mày nhìn Tuyết Hoa, đôi mắt to tròn lạnh như băng. Tuyết Hoa liền ngây người hạ tay xuống, bị nàng nhìn như vậy lập tức có chút khiếp đảm.
Trong mắt của nàng, Hạ Lan Miên Miên là một người rất thanh cao, luôn cao cao tại thượng, khinh thường cùng nàng tranh giành. Nhưng nàng bây giờ, ánh mắt lạnh lẽo có khí phách làm cho tiểu công chúa kiêu ngạo sinh lòng sợ hãi.
Lúc này Dung Triệt giống như có cảm giác, bởi vì vừa trải qua lôi kéo, Nguyễn Miên Miên có thể cảm giác được tay của hắn dùng vài phần sức lực, nắm chặt tay của nàng, không cho nàng tách khỏi hắn.
Nguyễn Miên Miên khóe miệng nhếch lên một chút, có cảm giác rất hạnh phúc.
“Ta ở chỗ này, sẽ không rời đi” Miên Miên tiến đến gần tai hắn, nhẹ nhàng nói một câu nói, Dung Triệt mới giảm bớt lực nắm tay nàng.
Tuyết Hoa ở một bên đã sớm đố kị muốn chết, Tiêu Nguyệt cũng đem sự ăn ý của bọn họ đặt vào trong mắt.
Dường như có một loại tình cảm rất to lớn, đem bọn họ ràng buộc chặt chẽ lẫn nhau, cho dù bên ngoài có nhiều sự ngăn cản hơn nữa, bọn họ cũng không có thể tách ra, loại tình cảm như vậy, Tiêu Nguyệt không dám nghĩ đến, hắn sợ tình cảm đó đã vượt quá tình cảm huynh muội rồi.
Cung nữ bưng thuốc tiến vào báo là Thái Y Viện dặn dò thuốc nấu xong lập tức uống, không thể chậm trễ.

Tuyết Hoa thấy thời cơ đã đến, hưng phấn đi qua bưng thuốc nói: “Ta muốn cho Dung Triệt ca ca uống thuốc.”
“Huynh ấy còn chưa tỉnh, ngươi làm sao cho huynh ấy uống thuốc?” Nguyễn Miên Miên thay đổi vị trí.
“A…Hình như người trong lúc hôn mê, cũng có ý thức muốn uống thuốc” Tuyết Hoa nháy mắt vài cái, sau đó múc một muỗng thuốc đưa đến bên miệng nhẹ nhàng thổi, hơn nữa còn dùng môi thử nhiệt độ, xác định không quá nóng, mới đưa tới bên môi Dung Triệt.
Nguyễn Miên Miên có chút chấn động, tuy vừa rồi Tuyết Hoa hành động nhìn như bình thường, nhưng nàng đối với Tuyết Hoa hiểu rõ, từ nhỏ nàng ta đã kiêu ngạo, vì Dung Triệt chu đáo như thế, chỉ sợ nàng đối với Dung Triệt có tình cảm.
Nàng hiểu tiểu cô nương này tranh cường háo thắng, ưa chinh phục những gì mình không có, thế nhưng tình cảm của nàng với Dung Triệt, so với nàng ta còn mãnh liệt hơn.
Tuyết Hoa cẩn thận đem thuốc đổ vào miệng Dung Triệt, thuốc liền từ khóe môi chảy ra ngoài, rớt xuống gối. “A. . . Huynh ấy không uống được, làm sao bây giờ?” Tuyết Hoa gấp đến độ giậm chân. “Ta lại tiếp tục, Hạ Lan Miên Miên, ngươi đem đầu của huynh ấy nâng lên chút đi” Nguyễn Miên Miên làm theo lời của nàng, lập lại lần nữa nhưng vẫn không được.
“Huynh ấy quá yếu rồi, không có sức uống thuốc đâu” Nguyễn Miên Miên thất vọng giải thích, trong lòng cũng rất sốt ruột.
“Vậy phải làm sao bây giờ? ” Tuyết Hoa gấp đến muốn khóc, “Thái y nói, thuốc phải lập tức uống, không thể chậm trễ.” Nguyễn Miên Miên suy nghĩ một chút, lại nhìn Tiêu Nguyệt, lộ ra vẻ khó xử.
“Miên nhi. . . Nàng muốn nói cái gì?” Tiêu Nguyệt lập tức có dự cảm không tốt.
“Dung Triệt vì ta bị thương, cho nên chúng ta nhất định phải làm cho huynh ấy khỏe lại, làm cho huynh ấy mau chóng uống thuốc đúng không?”
“Đúng vậy.” Tiêu Nguyệt gật đầu, cũng không hỏi vì sao nàng nói như vậy.

“Cho nên bất luận dùng phương pháp gì làm cho Dung Triệt có thể uống thuốc đều là xuất phát từ cứu hắn, căn bản ngươi sẽ không để ý, đúng không?”
“Miên nhi. . . . . . Nàng có cách? Nàng muốn làm gì?”
Nguyễn Miên Miên nhận lấy thuốc trong tay Tuyết Hoa, kiếm tra nhiệt độ, xác định sẽ không bị phỏng. Liền không chút do dự uống vào, ngậm trong miệng, nằm sấp lên người Dung Triệt, giống như lúc hắn đỡ tên cho nàng, môi trực tiếp đặt lên môi hắn, từng chút một đưa thuốc vào trong miệng hắn.
Tuyết Hoa đứng bên cạnh mở to hai mắt ra nhìn chằm chằm, không có thể tưởng tượng nổi.
Nguyễn Miên Miên không thèm quan tâm, rời khỏi môi của Dung Triệt, vừa rồi nàng chính là đã dùng đầu lưỡi đưa thuốc vào trong miệng hắn, bây giờ hắn chưa thể nuốt được.
Một lát sau, cổ họng Dung Triệt thật sự nhúc nhích, đem thuốc nuốt vào. “Oa… Hạ Lan Miên Miên, tuy ta không thích ngươi dùng phương pháp này, nhưng ngươi thực sự rất lợi hại” Tuyết Hoa có chút bội phục Miên Miên, bởi vì Dung Triệt có thể uống thuốc mà mừng rỡ.
Nguyễn Miên Miên bỗng nở nụ cười, kỳ thật nàng rất sợ làm khổ người khác, bình thường lúc chính mình uống thuốc đều là trái khuyên phải khuyên. Miệng lại chuẩn bị mớm thuốc, Tiêu Nguyệt yên lặng đứng một bên lại đột nhiên đi tới.
Một tiếng “Ba” vang lên, Tiêu Nguyệt đem chén thuốc trong tay Miên Miên ném xuống đất. Chén thuốc vỡ tan tành, thuốc chảy đầy đất. “Tiêu Nguyệt, ngươi đang làm cái gì vậy?” Nguyễn Miên Miên căm tức đứng lên nhìn hắn.
“Làm cái gì? Ta không cho phép Thái Tử Phi của ta dùng cách này mớm thuốc cho một nam nhân khác” Tiêu Nguyệt rống to.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui