Vương Phi Tiểu Tướng

Về phía Sở Ngọc, nàng vừa muốn vào trong đã bị thị vệ chặn bên ngoài, sau khi Tư Kỳ vào trong được nửa canh giờ thì lại có ma ma truyền nàng vào trong. Vừa nhìn thấy mỹ phụ nàng vội vàng hành lễ. Ma ma định lên tiếng nhắc nhở nàng dân thường phải hành đại lễ khi gặp thái hậu nhưng đã bị bà ngăn lại.

- Tiểu nữ Chu Sở Ngọc tham kiến phu nhân.

- Ngươi đứng lên đi.

Thái Hậu nhìn nàng đánh giá một lúc lâu mới lên tiếng, dung mạo thanh tú, diễm lệ đúng là tuyệt sắc giai nhân.

- Ngươi biết ta là ai không?

- Phu nhân chắc hẳn là mẫu thân của Tư Kỳ, tiểu nữ có nghe huynh ấy nói qua.

- Ồ, vậy sao? Nói ai gia nghe thử tên tiểu tử đó nói gì về ai gia?

Hi Xuân thái hậu cong đang muốn nghe nhưng ánh mắt bà lại vô tình lướt qua lệnh bài trên eo nàng nhàn nhạt nói.


- Chu tiểu thư, không biết có thể cho ai gia mượn lệnh bài đấy được không?

- Việc này…

Ánh mắt nàng nhìn sang Tư Kỳ cầu cứu chỉ thấy hắn không có phản ứng gì cả. Sở Ngọc lần nữa cúi người.

- Phu nhân thông cảm lệnh bài này là của một bằng hữu tặng tiểu nữ, tiểu nữ có hứa rằng vật không rời người nên không thể cho mượn.

- Hỗn xược…

Ma ma tổng quản nghe nàng trả lời Thái hậu như vậy cũng liền muốn lên tiếng trách phạt nhưng đã bị mỹ phụ ngăn lại. Bà tiếp tục hỏi nàng.

- Nếu vậy đây được xem là tín vật định tình rồi? thế cô nương đã đưa lại vật gì cho vị bằng hữu đó chưa?

Mấy chữ “Tín vật định tình” khi rơi vào tai Chu Tuấn lại khiến hắn cảm thấy vô cùng khó nghe, hắn càng muốn nghe xem tên nào dám lừa gạt muội muội nhà hắn. Sở Ngọc là người hiện đại nên không hiểu mấy thứ thời này và nàng càng không có thời gian tìm hiểu nên bất lực trưng ra bộ dạng ngơ ngác mà hỏi ngược lại.

- Tín vật định tình là gì? Đưa lại cho người đó sao? Nếu nghĩ kĩ lại thì tiểu nữ đã đưa rồi. Phu nhân nếu không có gì đáng ngại tiểu nữ sẽ nhờ huynh trưởng sắp xếp người hộ tống người về kinh thành, tiểu nữ còn việc bên người không tiện nán lại lâu.

- Tiểu cô nương và mọi người là đang đi tìm Tề Vương gia và Thái hậu?

Lời nói vừa dứt chỉ có Sở Ngọc và Chu Tuấn có phần sửng sốt còn đang thắc mắc sao mỹ phụ này lại biết mục đích của bọn họ. Tiết Nghiên và Tử Kiệt từ lúc vào phòng đã xác nhận thân phận. đối phương người bọn họ tìm bấy lâu không phải mỹ phụ trước mặt thì có thể là ai được nữa.

- Phu nhân, người biết… thái hậu ở đâu sao?

- Đúng vậy, các ngươi hỏi bọn chúng coi thái hậu ở đâu?

Lời mỹ phụ vừa dứt tất cả mọi người trong phòng đồng loạt quỳ xuống kể cả Lăng Thanh Tiêu cũng cúi người hành lễ, đồng loạt hô lớn.


- Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.

Hai huynh muội nàng như bị chôn chân giữa phòng một lúc lâu vẫn là Chu Tuấn và Tiểu Vân nhanh nhẹn vội kéo nàng quỳ xuống hành lễ. Sở Ngọc bị hai người đồng loạt kéo xuống nàng cũng thuận thế bắt chước giống Tiểu Vân mà quỳ xuống, Chu Tuấn nhanh nhẹn đã thay nàng nhận tội mặc dù nàng còn đang không hiểu mình phạm tội gì

- Mạt tướng có mắt như mù xin thái hậu trách phạt. Nguyện thay tiểu muội chịu phạt.

- Nô tỳ tội đáng chết. Mong thái hậu khai ân.

Mỹ phụ từ trên nhìn xuống nàng đang quỳ trước mặt bà đánh giá thêm một lượt nữ tử này, bề ngoài tuy phục tùng nhưng lại có khí chất của một dũng tướng. Dám làm, dám nhận tính tình phóng khoáng nếu nàng là Tề vương phi thì chẳng khác nào Tề Vương như hổ thêm cánh.

- Chu cô nương bây giờ cho ai gia mượn lệnh bài được chưa?

- Khởi bẩm thái hậu dân nữ … việc này…

Sở Ngọc hoảng hốt không hiểu sao thái hậu lại cứ nhắm vào lệnh bài này của nàng như vậy, nếu phát hiện lệnh bài giả có khi cả nhừ Tư Kỳ bị tru di cửu tộc không chừng. Ánh mắt nàng chuyển sang Tư Kỳ phía sau bà ấy.

Lăng Thanh Tiêu thấy nàng khó xử nên có chút không nỡ hắn gật đầu ra hiệu cho nàng. Sở Ngọc thấy vậy mới rút lệnh bài bên người đưa cho ma ma bên cạnh, nàng vội dập đầu.

- Thái hậu, lệnh bài này là vị bằng hữu của dân nữ vô tình có được trong lúc lang bạt giang hồ không phân được thật giả nếu có gì phạm thượng mong thái hậu khai ân.


Lời nàng vừa dứt trong phòng vang lên vài tiếng ho khan nàng nghe thế nào cũng giống bọn họ đang cố nhịn cười tiếng phát ra rõ ràng từ phía đám người Tiết Nghiên và Tử Kiệt.

Hi Xuân thái hậu cầm lệnh bài trên tay xem xét một hồi lâu, bà còn lắc nhẹ lệnh bài nghe rõ âm thanh như có vật gì bên trong lệnh bài. Nghe nàng nói vậy bà cũng cảm thấy buồn cười ý nàng ta đây là lệnh bài giả à. Từ trước đến nay chắc nàng ta là người đầu tiên nghi ngờ lệnh bài Tề Vương vật bên trong lệnh bài còn là binh phù hoàng thượng đặc biệt cấp cho Tề Vương để thưởng công.

- Nha đầu, nếu đã như vậy để chuộc lỗi ai gia nghĩ ai gia sẽ ban hôn cho ngươi và chủ nhân lệnh bài này như thế vật này là tín vật định tình, mà tín vật thì từ trước đến nay không ai phân thật giả vật này cứ vậy cho qua. Ngươi bằng lòng không?

Sở Ngọc nghe mỹ phụ nói cũng thấy có điều không đúng lắm, theo mấy bộ phim nàng hay coi thì mấy khúc như vậy là sẽ bị chém đầu, truy nã kẻ mạo danh mới phải. Sao bà ấy bình tĩnh như vậy được.

- Khởi bẩm thái hậu, Chu cô nương dù sao cũng là tiểu thư khuê các việc này không nên tùy ý ban hôn được. Khẩn xin thái hậu thu hồi thánh ý, việc này chờ nàng hồi kinh mới quyết được. Chu lão tướng là người có công với triều đình không thể dùng quyền lực ép hôn khẩn xin thái hậu suy nghĩ kĩ càng.

Lăng Thanh Tiêu sau khi nghe mẫu hậu hắn nói như vậy cũng ho khan vài tiếng muốn nhắc nhở bà không nên tùy tiện ban hôn. Hi Xuân thái hậu nhìn hắn nói liền một tràn như vậy cũng hơi bất ngờ đây là lần đầu bà thấy nhi tử của bà nói nhiều như vậy.

- Tư Kì, hỗn xược, người đâu bắt hắn lại về triều xử lí.

Mỹ phụ giận dữ ném vài ly trà trên bàn xuống đất lập tức ra lệnh bắt Lăng Thanh Tiêu. Tử Kiệt nhìn sang Tiết Nghiên bọn chúng hẳn chờ ngày này rất lâu nhanh chóng tiến lên ấn chặt Lăng Thanh Tiêu lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui