Vương Phi Tiểu Tướng
Sở Ngọc sau khi làm một màn giả thần giả quỷ thì cũng lặng lẽ rời đi, nàng thay lại y phục thường ngày vẽ lại vết sẹo dài trên mặt nhanh chóng tập trung với nhóm của Tư Kỳ.
- Tiểu lang trung, tiểu lang trung.
Mọi người còn đang đứng đợi nàng, chưa thấy hình đã nghe tiếng. Tiểu Vân đến bên cạnh nàng nhắc nhở.
- Tiểu thư, không nên nói lớn. Chú ý thanh danh.
- Tiểu Vân, không ngờ võ công em giỏi như vậy. Lúc đầu ta còn định để em và Tử Kiệt đứng bên dưới thôi đó.
Sở Ngọc đến thế giới này cũng được gần một tháng nên đã dần quen với tính khí bà cụ non của Tiểu Vân, nàng không mấy để ý nên cũng kiếm cách chuyển chủ đề.
- Tiểu lang trung bọn chúng có chịu khai không?
- Có nhưng vấn đề có vẻ vượt qua dự tính của chúng ta. Tri huyện và thứ sử cấu kết nhau bòn rút tiền cứu trợ để bồi dưỡng sơn tặc, số tiền đấy đang ở Hắc Phong trại.
Lăng Thanh Tiêu cũng không tính toán với nàng, Tử Kiệt thấy vương gia nhà hắn cũng đã dần quen với tính tình của nàng nên y cũng không lên tiếng trách phạt hắn đành đứng sau im lặng.
- Thổ phỉ? có phải là mấy tên hay nhào ra giữa đường la lớn cái gì mà đường này ta mở, cây này ta trồng muốn đi qua phải để lại lộ phí.
- Có thể xem là vậy.
- Vậy tiểu lang trung, huynh có cách nào không?
Lăng Thanh Tiêu nhìn thấy sắc trời đã tối, hắn vừa đi vừa nói cũng muốn dẫn bọn nàng xuống núi.
- Bọn chúng từng là thủ hạ bại tướng của Tề Vương biết đâu chúng ta mượn uy danh của Tề Vương thì có thể bắt gọn bọn chúng.
- Nhưng hiện tại chúng ta không tìm được Tề Vương làm như thế không khác gì mạo danh hoàng thất tội tru di cửu tộc đấy, ta vẫn còn yêu cái đầu của ta lắm.
- Sở Ngọc cô nương mà cũng biết sợ sao? Lúc trước tại Tướng Phủ cô là người dám mắng Tề Vương mà.
Sở Ngọc ho khan vài tiếng, lúc đó nàng mạnh miệng như vậy là do không biết quá khứ của hắn ta. Dọc đường đến trấn Thanh Thủy nàng được nghe không ít lời đồn về hắn khát máu, tàn nhẫn không việc ác nào là không làm.
- Lúc đó do ta trẻ nhỏ lỡ dại, ta mà biết được quá khứ của Tề Vương như vậy còn lâu mới dám lên tiếng. Ta còn nghe được mấy việc quan phụ mẫu địa phương không hợp ý ngày ấy liền một đêm đổi người, trong một đêm diệt cả một đội quân của giặc đoán không chừng Tề Vương là một ông lão khó tính râu tóc bạc phơ.
- Hỗn xược. Ngươi dám....
Tử Kiệt nhịn không được định lên tiếng cảnh cáo nàng, dám nói vương gia bọn hắn như vậy đúng là chán sống rồi. Lăng Thanh Tiêu vội vàng ngăn lại, Sở Ngọc không hiểu vấn đề nói thêm nữa.
- Tử Kiệt ngươi lo lắng làm gì ở đây không có người ngoài. Việc này sẽ không đến được tai Tề Vương đâu.
- Sở Ngọc cô nương, cô không lo lắng ta sẽ đi nói lại với Tề Vương sao hoặc có thể ta chính là Tề Vương thì sao?
- Không thể nào, tiểu lang trung nếu ngươi mà là Tề Vương thì giống như ta sẽ là vương phi.
- Có ý gì?
- Là hoàn toàn không có khả năng đấy xảy ra, một nữ tử vừa bị hủy dung thì làm sao có thể làm Tề vương phi vả lại thường những người hành y sẽ rất lương thiện lại còn quân tử nữa. Nên tất nhiên là không thể nào rồi.
Lăng Thanh Tiêu đi phía trước đột nhiên dừng lại Sở Ngọc không để ý đâm sầm vào lưng hắn, nàng mất đi trọng tâm ngã người về sau Lăng Thanh Tiêu nhanh tay ôm lấy eo nàng kéo người nàng lại giúp nàng đứng vững. Khoảng cách hai người nhất thời kéo lại gần nhau hàng loạt hình ảnh hôm trước nàng mò lên người hắn ngủ vô thức hiện lên. Sở Ngọc giật mình nhìn hắn, tim nàng lại đập nhanh hơn bình thường mặt nàng bất giác phiếm hồng trông vô cùng đặc sắc.
- Quân tử, lương thiện? Lần đầu ta nghe đấy. Cô đã nói thế rồi thì chỉ cần ta làm vương gia lập tức sẽ nạp cô thành vương phi đám cược không?
Sở Ngọc đứng dậy lùi lại sau vài bước nàng xoa chiếc mũi nhỏ của mình.
- Cược? Này tiểu lang trung ta nói huynh nghe trước giờ ta chưa từng thua ai đâu. Cược thì cược chỉ cần huynh là vương gia ta lập trở thành vương phi của huynh. Nếu huynh không chê một vương phi bị hủy dung.
- Không sao, cái đó ta lo được. Nhưng phải có vật làm tin mới được.
Sở Ngọc tìm trên người không thấy nổi một mảnh trang sức nàng đành tháo ngọc bội nàng thích nhất trên eo đưa hắn. Lăng Thanh Tiêu trên mặt lộ rõ vẻ hài lòng Sở Ngọc thì đang lo lắng hắn bán ngọc bội của mình nên cũng phải đòi vật ngang giá.
- Sao chỉ có ta đưa cho ngươi thôi, lỡ ngươi đem bán thì sao, đấy là ta tự làm để tặng phu quân tương lai? Ngươi cũng phải đưa ta vật gì đó làm tin chứ nếu lỡ ngươi bán ta không bị lỗ.
Lăng Thanh Tiêu cũng kéo ngọc bội trên người xuống đưa cho nàng. Trên ngọc bội còn khắc một chữ Tề khá lớn, Sở Ngọc còn đang tưởng hắn có niềm đam mê với Tề Vương giống mấy fan boy đu idol ở thời đại của nàng.
- Nhìn giống thật nhỉ, có khi người khác còn tưởng ngươi là Tề Vương thật đấy.
- Thật hay không bao giờ hồi kinh cô cầm theo nó đến phủ Tề Vương là biết liền.
Tiểu Vân và Tử Kiệt phía sau nhìn một màn này không khỏi kinh ngạc. Tiểu Vân thì đang lo lắng tiểu thư nàng có hiểu như vậy là đang trao tính vật định tình, Tử Kiệt thì cũng lo lắng vương gia hắn đem lệnh bài Tề Vương cho nữ nhân đó như vậy chẳng may nàng ta đem bán thì cả phủ Tề vương và vạn đại quân cũng bị đem bán theo à. Cả hai đồng loạt lên tiếng ngăn cản nhưng điều không được.
- Công tử/ Tiểu thư không được tùy tiện như vậy.
- Không sao đâu Tiểu Vân. Chỉ cần thắng cược là lấy lại được mà.
- Ngươi yên tâm, ta tin cô ấy sẽ không bán đâu. Trời tối rồi về khách trạm đi sáng mai còn phải gặp Chu tướng quân bàn việc dẹp bọn sơn tặc nữa.
Bốn người mang tâm trạng khác nhau trở về khách trạm, dọc đường đi Tiểu Vân và Tử Kiệt không ngừng khuyên nhủ hai người muốn cược nên dùng ngân lượng để cược nhưng đều bất thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...