Tiêu Ân một mạch chạy về phòng nước mắt đã lăn dài xuống hai bên gò má.
Nàng đóng chặt cửa phòng lại, cũng không để ý thái giám và cung nữ còn đang kinh ngạc bên ngoài, lập tức nhảy lên giường, trùm kín chăn sau đó khóc rống lên. Nàng không biết cũng không hiểu, đã tận tâm đối đãi với Từ Khải Tuyên như vậy, vì sao hắn còn muốn lừa gạt mình? Dù cho hắn có nỗi khổ, thế nhưng, lâu như vậy, chẳng lẽ mình làm còn chưa đủ? Thậm chí thời gian ở huyện Ô Nhai, vì hắn mà suýt chút nữa đã mất mạng, cùng hắn trải qua bao nhiêu chuyện như vậy. Trách nàng hay tự tin là người từ hiện đại về đây dễ dàng đem lòng mình trao cho hắn như thế.
Tiêu Khương cùng Tiêu Diệp sau khi được cung nữ bẩm báo lại đã nhanh chóng chạy đến vẻ mặt đầy vẻ lo lắng gõ cửa phòng, thế nhưng, Tiêu Ân đã khóa cứng cửa từ bên trong đập cũng không ra, kêu cũng không ai đáp lời bọn họ cũng không dám phá cửa mà vào, chỉ có thể lo lắng đứng đợi ở cửa.
Tiêu Ân khóc rồi lại khóc khóc, nàng còn đang nghĩ có khi nào máu trong người nàng lại chuyển hết thành nước mắt không. Nàng khóc được rồi, cũng không lãng phí một lượng máu lớn 2 vậy liền bò dậy, xóa sạch nước mắt, càng nghĩ càng thấy tức giận, thế là, liền nắm lấy Lưu Quang kiếm chém loạn còn vừa mắng.
Nàng mở của xông về phía Tiêu Khương loạn kiếm chém đến, Tiêu Khương bị nàng bất ngờ tấn công cũng nhanh rút kiếm chống đỡ một nam một nữ cứ thế đánh nhau khắp sân nhỏ hoàng cung. Thái giám xung quanh sợ hãi cứ tưởng có thích khách lại chạy loạn thành một mớ.
Tiêu Diệp và Từ Khải Tuyên một bên trấn an bọn họ.
- Để nàng ấy phát tiết một lúc đi nếu không các ngươi sẽ thay vào chỗ Tiêu tướng quân đấy.
- Tiêu nha đầu, lần này có vẻ tức giận không nhỏ.
Tiêu Diệp vừa liếc sang Từ Khải Tuyên vừa thở dài. Lúc này lại có âm thanh sau lưng hai người đưa tới.
- Tên tiểu tử nhà con, cố mà theo dỗ nha đầu đó đi nàng ấy là một tiểu cô nương tốt đấy.
Lời vừa dứt hai người quay lại phát hiện ra người đến là đương kim hoàng thượng và hoàng hậu cùng quý phi. Ông là được hoàng hậu sai người báo tin chưa đầy một khắc sau thì lại có cảnh tượng gà bay chó sủa này. Từ Khải Tuyên và Tiêu Diệp vội vàng hành lễ, trong long có chút lo lắng lén nhìn về phía hai thân ảnh kia.
Kết quả rất nhanh được định đoạt, mũi kiếm sắc bén của Lưu Quang an ổn nằm trên cổ của Tiêu Khương. Tiêu Ân lúc này mới thở hổn hển nàng ngừng lại một lúc, trong lòng hờn dỗi tiêu mất rất nhiều.
- Đại ca, huynh lại nhường rồi.
- Là do muội lợi hại, ta tự nhận không bằng.
Tiếng va chạm binh khí vừa dứt đã thu hút sự chú ý của mọi người bên này. Từ Đức Uy cũng nhanh chóng lên tiếng.
- Tiêu bổ khoái, trẫm sẽ làm chủ cho khanh. Mau qua đây có uất ức gì cứ nói.
Giọng nói trầm ấm của ông vang lên, Tiêu Ân hoảng hốt nhìn sang lần này kinh động đến hoàng thượng e là lớn chuyện rồi.
Hai người nhanh chóng đến trước mặt Từ Đức Uy hành lễ. Nàng đến một ánh mắt cũng lười cho hắn, Từ Khải Tuyên thấy bộ dạng của nàng lại định tiến lên giải thích nàng đã vội vàng lùi lại sau vài bước, lạnh lùng lên tiếng.
- Vương gia, không biết có việc gì căn dặn?
Thu hết hành vi của nàng vào mắt, hoàng hậu lúc này mới lên tiếng.
- Tiêu bổ khoái đã xảy ra việc gì sao lại tấn công Tiêu tướng quân?
- Khởi bẩm nương nương, chúng thần chỉ là rèn luyện thân thể nào có đánh ngài ấy.
- Tiêu bổ khoái và Tấn Vương có hiểu lầm nhau đúng không?
- Khởi bẩm nương nương, ty chức nào có việc gì với vương gia ạ. Ngài ấy là Tấn Vương, ty chức là bổ khoái, cả hai vốn chẳng liên quan đến nhau chỉ là phối hợp phá án nên hoàn toàn không có hiểu lầm ạ.
Từ ánh mắt cho đến ngữ khí của Tiêu Ân khi nhắc đến Từ Khải Tuyên chỉ có sự lạnh lùng. Tiêu Ân lúc này đã vẽ sẵn một con đường xông pha giang hồ của nàng. Nàng thà vào giang hồ còn hơn làm việc cho hoàng thất để phải gặp mặt hắn.
Nghe cách nàng trả lời mọi người cũng khe khẽ thở dài, lén nhìn sang Từ Khải Tuyên. Con đường hắn sắp phải đi có phần cực khổ rồi đây.
Trong đầu nàng lúc này đã có ý định rời khỏi đây, nhân lúc tối mai hỗn loạn nàng sẽ trả luôn đồ của phủ nha. Nếu cứ tiếp tục ở đây nàng không khác gì con ngốc tùy ý để người ta bỡn cợt trong tay. Lòng tự tròng của nàng không cho phép, bất quá nàng sẽ về ở với Lục Ngọc hoặc là vào Vương Ngọc Lâu làm việc. Có khi nàng sẽ mở một y quán nàng không tin một bác sĩ tiếp thu kiến thức y khoa giữa hai thời đại lại không thể chữa bệnh ở đây.
Nếu hắn dám cản trở công việc của nàng thì Tiêu Ân nàng nhất định sẽ xuống tóc làm ni cô, sáng chiều học giáo lí và quét lá đa, phụng sự đức Phật. Lục Ngọc sẽ không tha cho hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...