Vương Phi Tiểu Bổ Khoái
Trời đêm vừa chuyển, nhiệt độ khu vực này càng ngày càng lạnh. Đúng như hắn nghĩ nửa đêm quả thật có người đến tìm hắn. Người đến là Tiêu Ân, nàng còn mang theo cả chậu than và chăn ấm bên lều của nàng.
Từ khi Tiêu Ân vào Từ Khải Tuyên đã sớm thức giấc, hắn còn tưởng sẽ là tên nào chán sống đến tìm hắn. Tiêu Ân động tác cẩn thận, sợ đánh thức người trên giường nàng lặng lẽ đắp thêm chăn và để thêm lò than. A Tân thấy nàng qua thì cũng nhanh chóng chạy lại dụi đầu vào chân nàng làm bộ dạng nũng nịu Tiêu Ân cúi xuống xoa đầu nó.
Nàng lấy tay của Từ Khải Tuyên dưới lớp chăn kiểm tra mạch tượng xác định hắn an ổn, nàng mới chuẩn bị rời đi. Lúc người chuẩn bị đi thì trong lều lại xuất hiện thêm vài tên hắc y nhân. Tiêu Ân nhanh chóng nghĩ “Không phải chứ, rượt đuổi cả một ngày đám này không biết mệt sao”
Đám hắc y nhân nhìn nàng cũng khá kinh ngạc. Bọn chúng còn định lên tiếng giết đã bị nàng ra hiệu im lặng lùi về sau. Cả bọn bị lôi ra khỏi lều, Tiêu Ân lúc này như một người khác lửa giận lấn áp suy nghĩ hướng đám hắc y nhân chậm rãi nói.
- Người ở bên trong hiện tại đang được ta bảo vệ. Các ngươi muốn mạng của hắn phải bước qua ta đã.
Lưu Quang lần nữa ra khỏi vỏ, ánh kiếm loé sáng nàng nhanh chóng xông về bọn chúng. Tiếng binh khí va chạm nhau rất nhanh đã kéo theo quân sĩ đang đi tuần gần đấy đến. Từ Khải Tuyên nghe nàng nói vậy cũng hơi cảm động lần đầu tiên có người vì hắn như vậy, lúc này hắn nằm trong lều cũng nhanh chóng ngồi dậy, hắn khoác thêm một áo choàng nhẹ vừa đi ra khỏi lều A Tân liền đi theo hắn. Nhìn một màn hỗn chiến trước mắt cũng có hơi đau đầu.
Từ Khải Tuyên tiện tay rút lấy thanh kiếm của binh sĩ bên cạnh nhanh chóng gia nhập vào cuộc hỗn chiến. Hai người song kiếm hợp bích cực kỳ thuần thục, sát chiêu đưa tới rất nhanh đã xử lí xong đám sát thủ. Lúc Tiêu Khương đến đã thấy một màn hỗn loạn hắn ra lệnh binh lính chuẩn bị cung tên tiếp ứng hai người. Khi đám thích khách ý thức được thì đã muộn một lần bắn tên như vạn tiễn xuyên tâm.
Tiêu Khương vội chạy lên trước xem hai người.
- Cả hai không sao chứ? Sao nửa đêm còn ra ngoài vậy?
- Muội ra ngoài đi dạo.
- Chỗ đệ có chuột, nửa đêm vào phá.
Hai người vừa dứt lời liền quay mặt đi chỗ khác. Tiêu Khương nhìn hai người đầy nghi hoặc
- Quái lạ, doanh trại sao lại có chuột được nhỉ.
Hai người vì tránh ánh mắt thăm dò của Tiêu Khương đã nhanh chóng qua chỗ thi thể của mấy tên thích khách xem xét, Tiêu Ân vừa kéo mặt nạ bọn hắn xuống vừa kiểm tra trên người thì phát hiện một lệnh bài đỏ để chữ Ngọc. Tiêu Ân nhìn thấy chữ Ngọc có chút quen mắt.
Như chợt nhớ đến điều gì đó nàng có chút chột dạ da đầu tê rần, ngọc bội này với chiếc nhẫn đệ tử quan môn của nàng có chút giống nhau. Lúc nàng xuất sơn Lục Ngọc có từng nói khi cần giúp đỡ đến nơi nào có chữ Ngọc là được. Sư phụ à sao lúc đó người không nói người kinh doanh luôn cả mảng sát thủ vậy. Tiêu Khương và Từ Khải Tuyên nhìn thấy lệnh bài trên tay nàng không khỏi nói.
- đây là của tổ chức đệ nhất sát thủ trên giang hồ Vương Ngọc sao?
- Xem ra lần này để lấy mạng hoàng tử có người chịu đầu tư lớn vậy rồi.
Tiêu Ân mặt từ xanh chuyển sang đỏ sau cùng là trắng toát phong phú vô cùng. Sư phụ à con đường kiếm cơm của đồ nhi sao luôn có bóng dáng của người vậy ạ. Tiêu Ân bất giác buộc miệng hỏi Tiêu Khương.
- Đại ca, hành thích vương gia thì sẽ bị xử tội gì?
- Tru di cửu tộc.
Tiêu Khương cũng không nhanh không chậm mà trả lời, Từ Khải Tuyên nhìn sang nàng. Câu hỏi này sao hắn nghe quen vậy nhỉ lần trước cũng là nàng hỏi hắn ở huyện Ô Nhai cuối cùng độc đấy là do hai sư đồ nhà nàng luyện thành. Giờ nàng lại hỏi Tiêu Khương ở đây không lẽ việc này lại liên quan đến sư đồ nhà nàng nữa.
Tiêu Ân lúc này chỉ còn nhìn theo mảnh ngọc bội trong tay trầm mặc không lên tiếng, Trong lòng nàng bây giờ chỉ còn hỏi thăm mấy đời tổ tiên họ Tiêu để họ gánh nàng tiếp, có khi nào nàng bái sai người làm sư phụ không ta. Án đầu tiên nàng phá thì đã liên quan đến thứ sử, vụ thứ hai này thì liên quan đến kiếm thánh Lục Ngọc và thái sư à còn cả hạ độc vương gia, khiến vương gia rơi vực, giờ thì là ám sát vương gia.
- Tiêu Ân, Tiêu Ân
Hai người bên này thấy nàng trầm mặc không nói thì cũng lên tiếng kêu nàng. Tiêu Ân vội vàng nhìn sang
- Không có gì chỉ là muội lạnh quá nên nhất thời không nói được gì đó mà.
Từ Khải Tuyên cởi lớp áo lông đang khoác trên người xuống khoác cho nàng. Một loạt hành động tự nhiên của hắn bị mọi người nhìn đến kinh ngạc. Cây đại thụ của Sở Quốc chịu nở hoa rồi. Tiêu Khương tốt bụng nhắc nhở hai người.
- Đã trễ rồi mau về lều nghỉ ngơi đi, chỗ này để ta phân phó thuộc hạ dọn dẹp.
Hai người mới ý thức được hành động hơi không hợp nên vội tách nhau ra. Nhanh chóng trở về phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...