Vương Phi Tiểu Bổ Khoái
Ngày tháng dần trôi mới ngày nào Tiêu Ân còn là một nữ hài năm tuổi một khóc, hai nháo mà hôm nay đã trở thành thiếu nữ hồng y, tóc đen như gỗ mun đôi mắt to tròn, linh động, làm lay động lòng người dung mạo như được phác thảo tỉ mỉ cũng một phần do di truyền của mẫu thân nhìn từ xa như tiên tử lạc hồng trần.
Khí chất lạnh lùng không ai dám mạo phạm và tất nhiên đó là người ngoài hoặc là người lần đầu gặp Tiêu Ân còn đối với sư phụ thì nàng chính là tiểu bá vương mang gương mặt của thần tiên nhưng lúc này nàng lại trông có vẻ ốm yếu khoác lên người tấm choàng mỏng.
Ho khan vài tiếng lại vào trong đình gỗ có nam tử trung niên đang ngồi nghỉ
- Sư phụ dặn rồi không được ra nắng và gió nhiều quá sẽ trúng phong hàn.
Lục Ngọc bộ dạng ghét bỏ nhìn nàng
- Nha đầu, ta chỉ bảo con kẻ yếu đuối người ta không quan tâm đến mới có thể tồn tại chứ không bảo con ở đây giả bệnh với ta.
Cách này của con chỉ có thể ốm yếu với kẻ quân tử mà thôi.
Tiêu Ân cười phá lên tháo áo choàng xuống, thật ra lớp áo choàng là nàng treo trong dược phòng để có thể ám mùi thảo dược lên trên.
- Sư phụ, sao người nhìn ra hay vậy?
- Áo con ta thấy treo trong dược phòng cả năm trời con mặc vào với người không biết thì nghĩ con sẽ luôn dùng thuốc để trị bệnh.
Ho khan ra máu các kiểu là do trong khăn tay của con lúc nào cũng có chu sa hơn nữa nếu ai để ý còn có mê hồn hương.
Nàng nhoẻn miệng cười, tuy ở bên sư phụ có hơi cực khổ nhưng y không bao giờ để nàng chịu ủy khuất bao nhiêu tâm huyết cả đời đều dạy hết cho nàng không giấu diếm.
- Sư phụ...
Giọng nàng có chút nghẹn ngào Tiêu Ân nhìn thấy bên cạnh sư phụ là một thanh kiếm và túi vải nhỏ nàng liền biết nàng sắp phải rời khỏi đây rồi.
- Nào, không khóc quy luật tự nhiên hợp rồi tan.
Ta không còn gì để dạy con nữa rồi.
Đệ tử Lục Ngọc ta không được khóc nè.
Lưu Quang kiếm tặng con.
Lục Ngọc đem thanh kiếm bên cạnh đưa cho cho Tiêu Ân.
Nàng rút kiếm ra bên trong là thanh kiếm sang bóng ở giữ còn có đường màu đỏ chạy dọc tới mũi kiếm bên trên còn khắc hai chữ Lưu Quang.
- Mong con dùng nó đúng mục đích, không giết người vô tội.
Còn túi vải này bên trong có chiếc nhẫn nhỏ đệ tử quan môn của ta và túi ngân châm bạc mang theo phòng thân.
Lòng người khó dò con cẩn thận.
Ngày mai nếu đẹp trời thì xuống núi đi chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại nhau.
Lục Ngọc dứt lời cũng không đợi nàng đáp lời mà phủi tay áo bỏ đi luôn để nàng lại một mình trong đình.
Bộ dạng này của y nàng thấy quen rồi.
Tiêu Ân rút kiếm ra dùng thử thì phát hiện trên tay cầm còn khắc chữ Ân tỉ mỉ.
Vài cây hoa đào trong sân nhanh chóng thành mục tiêu.
Một người một kiếm như hoà làm một nữ tử uyển chuyển thướt tha, đường kiếm sắc bén hữu lực vô tình lại tạo nên một bức tranh vô cùng tuyệt đẹp.
Sau khi nàng luyện kiếm được vài canh giờ chiều cũng đã dần buông xuống trên đỉnh Thanh Sơn ánh nắng chiếu qua những khe núi dạ lên trên mặt hồ màu vàng nhạt.
Gió nhẹ thổi qua những lọn tóc trên tai, Tiêu Ân lấy khăn tay lau đi giọt mồ hôi trên trán.
Nàng quyết định rồi, mai sẽ trở về Tướng phủ nếu kiếp trước nàng là cô nhi thì kiếp này xem như may mắn được vào phủ đại thần triều đình nếu cha sinh mẹ dưỡng cứ vậy tiêu diêu tự tại không phải lo bộn bề về cái ăn, cái mặc như kiếp trước nữa.
Còn nếu phụ mẫu không thương thì trực tiếp rời đi dù sao nàng cũng mang tư tưởng của người hiện đại về đây mấy cái nữ tắc thời nay không hợp với nàng.
Nàng tìm lấy nhẫn ngọc trong túi đeo lên tay, bên ngoài nhìn vào không khác gì trang sức bình thường nhưng bên trong được sư phụ khắc một cách tỉ mỉ Tiêu Ân - Quan môn đệ tử.
Quả thật sư phụ thương nàng nhất chỉ cần đi bất cứ cửa hàng nào có chữ Ngọc là có thể nhờ giúp đỡ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...