Vương Phi Tiểu Bổ Khoái
Từ Khải Tuyên cho người trong phủ lui xuống, trong phòng bỗng chốc chỉ còn hắn và nàng. Hắn nhìn nàng hồi lâu xoa cằm nhìn Tiêu Ân
- Tiêu Ân rốt cuộc cô còn bao nhiêu bí mật nữa.
Tiêu Ân chân như bị chôn tại chỗ. Không dám lên tiếng, nàng biết nàng có thể giấu bao nhiêu người nhưng không thể nào giấu nổi hắn.
- Vương gia, ta không có giấu chỉ là không có ai hỏi mà thôi. Vương gia vụ án lần này vậy chứng đã có đủ chỉ thiếu mỗi nhân chứng.
Từ Khải Tuyên hơi nhướng mày nhìn nàng. Lúc này bên ngoài có người đếm bẩm báo.
- Vương gia bên ngoài huyện nha có đám người tên Lý Dũng muốn diện kiến ngài.
- Bảo hắn đợi ở phòng khách đi.
- Nhưng mà...
- Việc gì?
- Bọn họ đánh trống kêu oan muốn cáo trạng thứ sử Tùy Đức, tri huyện đang thăng đường họ muốn nhất định phải gặp ngài mới chịu kêu oan.
- Bản vương biết rồi ngươi lui xuống đi.
Tiêu Ân nhìn lên Từ Khải Tuyên vừa lúc gặp hắn cũng đang nhìn nàng. Từ Khải Tuyên ném áo qua cho nàng. Tiêu Ân nhanh chóng chụp lấy nàng thức thời đi lên khoác thêm áo ngoài cho hắn. Cả hai cùng nhau rời khỏi phòng.
- Miệng cô đúng là linh thật.
Vừa tới công đường Từ Khải Tuyên lại trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, khiến người khác có phần e dè. Tiêu Ân đi phía sau cũng bất giác rùng mình thầm nghĩ cái này giống bá khí mà người ta hay nói không nhỉ. Cả công đường vừa thấy hắn đến thì đồng loạt đứng dậy hành lễ. Từ Khải Tuyên không nhanh không chậm mà đến ghế được chuẩn bị sẵn ngồi xuống.
Đám Lý Dũng từ đầu đến cuối chỉ biết dập đầu xuống đất mà kêu oan. Bọn hắn vừa thấy ghế trống trước mặt có người ngồi liền cúi đầu sát đất mà không dám ngẩng đầu lên nhìn. Bọn chúng nghe danh về Tấn Vương đã lâu, mười hai tuổi thì theo hình bộ, mười bốn tuổi thì theo binh bộ sát phạt quyết đoán. Khồn nể tình nghĩa.
- Vương gia, xin ngài minh xét bọn ta muốn cáo trạng.
Từ Khải Tuyên vừa vào trong thì cả đám đồng loạt hô lên khiến hắn đau đầu bất giác nhíu mày lại.
- Bản vương biết rồi, có nghe nói rồi không cần nhọc công.
Đám Lý Dũng nghe người đến không tra không hỏi liền nghĩ ra là cùng một bọn với nhau nên cũng không khỏi tức giận. Tri huyện thấy thái độ của hắn hơi khác lạ nhưng cũng không dám nói.
- Vương gia nếu ngày nói vậy, vậy bọn tiểu quan chúng thần khác nào bị bọn tham quan chèn ép cũng mặc kệ.
- Bản vương có bảo mặc kệ?
- Vậy ý ngài?
- Bản vương đã nghe hết mọi chuyện rồi.
Lúc này tới đám người của Lý Dũng hoang mang, chuyện của bọn hắn rõ ràng chưa làm cáo trạng sao Tấn Vương lại biết. Không lẽ đôi phu phụ kia đã giúp bọn hắn kêu oan. Từ Khải Tuyên lười biếng nhìn bọn chúng từ đầu tới giờ chỉ cúi mặt xuống đất mà không ngẩng đầu lên lấy một cái.
- Ngẩng đầu lên.
- Vương gia thứ tội, hạ quan không dám.
- Bản vương bảo ngươi ngẩng đầu lên.
- Vương gia đã lên tiếng thì các người cứ ngẩng đầu lên đi.
Tiêu Ân một bên nhịn không được một màn này, người kêu còn kẻ thì không dám lòng vòng một hồi có khi tới mai. Bọn người Lý Dũng lúc này mới ngẩng đầu lên, vừa thấy nam tử trước mặt bọn chúng không giấu nổi vẻ sợ hãi nhất là Lý Dũng, hắn đưa mắt nhìn sang tên bổ khoái vừa la hắn thì càng kinh ngạc hơn. Đều đồng dạng trợn tròn mắt chỉ thẳng tay vào hai người nói không thành câu.
- Ng.... Ngươi... Các....ngươi.
- Vô lễ dám chỉ tay thẳng mặt Tấn Vương muốn chết hay gì?
Tri huyện lớn tiếng nhắc nhở sự thất thố của bọn chúng. Nha dịch và đám thị vệ đồng loạt rút sẵn kiếm và đao ra lúc này bọn chúng mới hoàn hồn lần nữa đập đầu xuống đất
- Vương gia tha mạng, bọn ta có mắt như mù. Không biết vương gia và vương phi đến. Mong vương gia vương phi tha mạng.
Cả công đường lần nữa lại lặng ngắt như tờ. Từ Khải Tuyên ra dấu cho bọn chúng dẹp binh khí lại mới chậm rãi nói.
- Ta khô--
- Các ngươi đã tin chưa, chuyện của các ngươi bản vương nghe rồi.
- Hạ quan đã rõ.
Tiêu Ân vừa lên tiếng giải thích thì đã bị Từ Khải Tuyên cắt lời. Hắn cơ bản không cho nàng giải thích với đám người của Lý Dũng. Hắn vậy mà sai nàng viết lại cáo trạng cho bọn chúng.
- Tiêu Ân, văn phòng tứ bảo, ghi chép cho cẩn thận vào.
- Ngươi dâng cáo trạng Thứ sử Tùy Đức có mưu đồ làm phản, đưa quân của hắn vào huyện nha hòng dễ bề thao túng tri huyện đúng không?
- Bẩm vương gia đúng là như vậy
- Ngươi muốn tố cáo hắn cấu kết với Quân Kim tìm cơ hội tạo phản đúng không? ngươi còn muốn tố cáo hắn hạ độc vào nguồn nước của huyện Ô Nhai khiến dân chúng trúng độc tử vong đúng không? người còn muốn tố cáo hắn nghiên cứu mê dược cững ép các nữ tử của huyện dùng khiến thần trí bọn họ không tỉnh táo để tiện bề sai bảo đúng không?
- bẩm Vương gia đúng là như vậy
- Thế còn tri huyện Đại Nhân, ngươi có muốn tố cáo hắn tội gì không?
Tri huyện vừa nghe nhắc đến tên liền đến kế Lý Dũng quỳ xuống dập đầu.
- Bẩm vương gia hạ quan cũng có chuyện muốn cáo trạng, Thứ sử đại nhân nhiều lần ăn chặng lương thực cứu tế của huyện Ô Nhai.
- Tiêu bổ khoái, đã ghi đủ chưa.
- Dạ, Đã đủ.
Từ Khải Tuyên cầm hai bản cáo trạng để trước mặt Lý Dũng và quan tri huyện
- Nghĩ kĩ rồi hẵn kí sau lưng thứ sử có khi có người chống lưng bản vương cho hai ngươi một cơ hội.
Lý Dũng và quan tri huyện không nói nhiều lời liền ký vào. Không những thế còn đóng mộc vàp trong bản cáo trạng. Tiêu Ân tiến lên nhận lấy hai bản cáo trạng đưa cho Từ Khải Tuyên, hắn chỉ nhìn sang rồi đưa cho nàng giữ.
- Các ngươi lui xuống đi. Người thân các ngươi đang được thị vệ của Vương phủ bảo vệ nên không có gì đáng ngại.
Một màn vừa rồi chắc hẳn kinh động không ít đến hoàng cung, hắn phải chuẩn bị thêm vài món quà nhỏ cho tên thứ sử ấy mới được. Từ Khải Tuyên ra hiệu cho Tiêu Ân theo hắn cả hai rời khỏi huyện nha trước ánh mắt kinh hãi của mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...