Vương Phi Tiểu Bổ Khoái
Lục Ngọc lần nữa đứng chắn ở giữa, ông nhàn nhạt lên tiếng.
- Ngươi nên nhớ rõ những gì ngươi đã nói với ta, nếu ngày sau nha đầu đó lần nữa vì ngươi mà đau lòng thì ta không ngại đối đầu với hoangd thất nước Sở đâu.
Lục Ngọc đưa mắt sang nhìn Từ Khải Tuyên, trong đôi mắt hơi có nết nhăn của ông hiện lên vẻ cảnh cáo. Từ Khải Tuyên hơi khựng người lại nhưng hắn rất nhanh đã ôm quyền chầm chậm cúi người hành lễ.
- Vãn bối đã rõ nếu có ngày đó xảy ra, vãn bối sẽ tự mình đem mạng đến nộp cho Vương Ngọc Lâu.
Cùng lúc này tại khuê phòng của Tiêu Ân, mẫu thân nàng cầm lược chải tóc cho nàng vừa chải lại vừa dặn dò, một bên bà mối lại luyến thoáng không ngừng. Nha hoàn đứng canh cửa không để nàng có cơ hội chạy mất lần nữa.
- Mẫu thân, người dặn con đã trọn vẹn một ngày rồi con sớm đã nhớ hết rồi người cũng mau nhanh lên kiệu hoa đã tới rồi.
Tiếng thái giám tổng quản vang lên cắt đứt đoạn nói chuyện của hai người.
- Mời tân nương lên kiệu hoa.
- Khoan đã ta còn chưa trang điểm xong.
Bộ dạng gấp rút của nàng khiến người cung quanh cũng loạn thành một mớ. Bà mối vội vội vàng vàng đội mũ phượng lên cho nàng, Tiêu Ân thấy vị chỉ nhanh tay cầm lấy bút vẽ mày, mẫu thân nàng thì lại phủ khăn hỉ lên cho nàng vội vội vàng vàng mà ra khỏi cửa. Vì hỉ phục quá nhiều lớp và trên đầu nặng trĩu khiến nàng mất thăng bằng ngã về phía trước. Tiêu Ân nhắm mắt lại đợi cơn đau truyền đến nhưng đợi cả một lúc lâu không thấy cảm giác gì cả nàng mới hé mắt ra nhìn, ra là nàng sớm đã được Từ Khải Tuyên đỡ lây. Hắn nhìn vật trong tay nàng mới nhẹ nhàng lấy đi, Tiêu Ân thấy vậy vội lên tiếng.
- Vương gia, ta…chưa vẽ xong.
- Để ta.
Giọng nói hắn ấm áp tràn đầy sủng nịch, hắn nhẹ nhàng vén khăn hỉ của nàng lên cẩn thận mà hoàn thành xong vài bước trang điểm cuối cùng. Từ Khải Tuyên nhìn lần nữa dung mạo của nàng sau khi trang điểm, hắn ghé sát tai nàng giọng đầy ẩn ý.
- Không ngờ vương phi của bổn vương lại là một tiểu mỹ nhân như vậy, đêm động phòng tối nay e là phải nhờ vương phi nàng chiếu cố nhiều hơn nữa.
- Vô sỉ.
Tiêu Ân đỏ mặt quay đi nơi khác, Từ Khải Tuyên thì phá lên cười như được mùa, hắn khoát tay nàng qua vai đích thân bế nàng ra kiệu hoa. Tiêu Ân bị bất ngờ mà ôm chặt lấy cổ hắn.
Ra đến kiệu hoa, Từ Khải Tuyên cẩn thận đặt nàng vào trong trong lúc chuẩn bị rời đi đã vội nhét vào tay nàng một túi điểm tâm nhỏ.
- Nàng tranh thủ ăn đi, ta không biết thời đại của ta và nàng thì hôn lễ tổ chức thế nào nhưng lễ nghi hoàng thất ở nước ta có vẻ nhiều và rất mất thời gian.
Tiêu Ân vừa nghe hắn nói cũng có chút kinh ngạc, trong lòng nàng cũng cảm thấy có chút ấm áp. Khóe mắt nàng ửng đỏ, Nàng vươn tay để sau gáy hắn hơi nhoài người lên trước hôn nhẹ lên môi hắn, nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước. Từ Khải Tuyên thấy nàng như sắp khóc đến nơi cũng nhanh chóng an ủi.
- Cảm ơn chàng.
- Nào, nào, hôn lễ không nên khóc. Sau lễ nàng muốn đi đâu ta liền theo nàng đi nơi đó.
Từ Khải Tuyên ra lệnh cho đoàn người khởi hành đến vương phủ, Tiêu Ân hơi vén tấm màn trong kiệu lên nhìn nàng không khỏi choáng ngộp trước sự giàu có của Từ Khải Tuyên. Vạn dặm hồng trang, kiệu lớn tám người khiên còn có cả dân chúng hai bên thay nhau mà chúc phúc nàng.
- Đến vương phủ, mời tân lang đá kiệu, đón tân nương vào phủ.
Tiếng nói bà mai vang lên, nàng chỉ nghe bên ngoài có tiếng đá chân vào cửa kiệu sau đó là một bàn tay to lớn rắn chắc đưa ra phía nàng. Tiêu Ân đặt tay nhỏ của mình lên tay hắn mà từ từ bước ra. Vừa ra khỏi kiệu nàng lại được hắn bế vào trong nào là bước qua chậu than còn bước qua yên ngựa.
- Tân nương chân không được đạp đất, ủy khuất nàng rồi.
- Vương gia, quy củ…
- Quy củ là chết, người là sống tùy thời mà làm.
Sao bây giờ nàng mới phát hiện ra hắn bá đạo như vậy nhỉ, khi nàng đặt chân xuống lần nữa đã là trước cửa đại sảnh của Tấn vương phủ. Nàng ngẩng đầu lên liền thấy hoàng thượng, hoàng hậu và quý phi đã có mặt đợi nàng. Tiêu Ân còn định quỳ xuống thì đã nghe Từ Đức Uy ngăn cản.
- Tiêu bổ khoái, hôm nay hôn lễ nên ngươi không cần quỳ đâu. Mau cử hành đi
Giọng nói the thé của Thái giám tổng quản lại the thé vang lên.
- Nhất bái thiên địa.
Tiêu Ân lúc này mới ý thúc rằng nàng đang cử hành hôn lễ ở thời cổ đại, tay nàng có chút không tự chủ mà rung lên. Từ Khải Tuyên nắm tay nàng vỗ nhẹ lên tay trấn an nàng hai người cùng quay ra cửa lớn mà quỳ lạy.
- Nhị bái cao đường.
Hai người lần nữa quay vào trong quỳ lại phụ mẫu của hắn và nàng. Mọi người không giấu nổi kinh hỷ mà cười lớn.
- Phu thê giao bái.
Hai người cùng quay lại đối diện nhau mà cúi đầu bái. Mặc dù cách một lớp khăn mỏng nhưng nàng vẫn thấy trên mặt hắn thấp thoáng ý cười.
- Lễ thành, đưa vào động phòng.
Tiêu Ân hồi hộp như tim sắp nhảy ra ngoài nàng theo chân Từ Khải Tuyên mà vào hỷ phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...