Vương Phi Thụy Vi


Chương 6
Nàng bước vào sảnh đường thấy có gì đó khác lạ, không gian yên tĩnh của nàng bị phá vỡ, nhìn thấy hai tiểu đầu đứng khép nép bên cửa, thấy cả tổng quản cùng vài gia nhân tay cầm nhiều hộp to nhỏ, lại thấy thân ảnh nam nhân đang thong thả uống trà.
“Tham kiến Vương phi!” Bọn gia nhân thi lễ, gương mặt nàng trầm tĩnh nhìn mọi người.
“Vương phi, là Vương gia đến thăm.” Thấy nàng ngơ ngác, tổng quản có chút xót xa, nhẹ giọng nói.
Nàng bị câu nói Vương gia tới thăm làm cho hoảng hốt:
“Tham kiến Vương gia!” Nàng thi lễ, vẻ mặt không tự chủ được vẫn còn ngơ ngác.
Nghe giọng trầm ấm vang lên:
”Vương phi không cần đa lễ, các ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng Vương gia… ”
Thân ảnh Thụy Vi đứng đó phiêu diêu như gió, như ảo ảnh nhân gian. Kinh Phong có chút tức giận vì nàng không biết hắn là ai, phải để người ta nhắc nàng mới biết hắn là phu quân của nàng. Hắn cho người chuẩn bị thức ăn, bước vào sảnh thấy hai nha đầu đang dọn cơm, chỉ là bát cơm trắng với đĩa rau xanh, đơn giản đến không thể tin nổi. Hắn ngồi chờ nàng nhưng tâm trạng cũng vui vẻ, thoải mái, lần đầu cảm thấy không gian ấm cúng.
Nàng kinh ngạc nhìn cảnh vật trước mắt, nam nhân tuấn mỹ này là Vương gia, phu quân của nàng sao? Tim hơi lo sợ vì cớ gì lại đến đây, là tìm nàng sao, không phải là muốn giáo huấn nàng chuyện gì đấy chứ?
“Vương phi sao không ngồi, đứng đó làm gì?”
Thụy Vi nhẹ nhàng ngẩng mặt nhìn hắn, nhẹ bước tới gần “họa tới muốn tránh cũng không khỏi”, nàng tự nhủ.
“Đa tạ, Vương gia.”
Nhẹ nhàng ngồi ở bàn, cách xa hắn nhất, nàng cúi mặt nhìn xuống bàn, chợt ngẩn lên nhìn hắn, trên bàn là thức ăn rất ngon mắt còn có cả cá nướng, hương thật thơm.

“Ta đến dùng bữa cùng nàng.”
Hắn thấy nàng căng thẳng cũng không nỡ trêu chọc lâu, nhưng không khí có vẻ xa cách lại ngượng ngùng, hắn có hơi nổi giận. Nhưng trong lòng cảm giác này chưa từng trải qua, êm đềm nhẹ nhàng, nhất là hương hoa sen thoảng thoảng làm người ta tĩnh tâm, an nhàn.
Lặng lẽ ăn, thời gian như ngưng đọng, hai con người xa lạ, ai nói họ là vợ chồng, lại cùng ngồi ăn chung một bàn, không hề nói một câu, không khí thập phần kỳ quái. Kinh Phong gắp một miếng rau xanh ăn thử, cảm giác mùi vị thật lạ, thập phần ngon miệng.
Hắn vui vẻ cứ ăn món rau mãi, Thụy Vi nhìn hắn, người này thật kỳ lạ, nhưng hắn lại quá tuấn mỹ như vậy, nhìn bộ dạng ngồi ăn cũng tao nhã như vậy, trong lòng Thụy Vi thấp thỏm không yên.
“Rau này có vị thật ngon”, hắn buộc miệng khen.
“Là vì rau có cho thêm một chút cỏ thảo, có thể lưu giữ tuyệt đối hương vị cùng màu sắc” âm thanh nhẹ nhàng, nàng luôn cúi mặt tránh không nhìn Kinh Phong, nhưng hắn đã mở lời hỏi không lẽ nàng để hắn độc thoại, chết người đó, nàng cũng phải nói vài câu.
“Vậy sao? Ngày nào cũng dùng món này?” Trong lòng Kinh Phong bỗng có chút xót xa, nhìn nàng trầm giọng hỏi.
“Thì là ăn rau rất tốt.” Thụy Vi bối rối nói, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, tại sao lại hỏi chuyện này.
Kinh Phong nhìn nàng chật vật trò chuyện với hắn, cũng không nghĩ mình lại thật sự muốn hỏi chuyện nàng.
“Sống nơi này tốt không?”
“Đa tạ Vương gia quan tâm, thần thiếp sống rất tốt.”
Hắn nhíu mày, cô gái này thật khách sáo như người xa lạ với hắn. Hắn vốn chỉ định đến xem nàng ta rốt cuộc là người thế nào, cũng không nghĩ sẽ ăn trưa cùng nàng, cùng trò chuyện như thế này. Có điều xem ra nàng cũng không phải người mưu mô, tính toán, vả lại ở đây hắn cảm thấy chút bình an, vui vẻ.
Hai người mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng, cũng không nói với nhau nhiều, bữa ăn chậm chạp trôi qua, mà nàng hình như chẳng ăn gì nhiều
Khi bàn ăn dọn dẹp xong, hắn bình thản ngồi uống trà cùng nàng, cũng không thấy có ý rời đi. Lần này hắn quan sát kỹ một chút khung cảnh nơi này, phát hiện ra một bàn cờ có các quân cờ bằng trân châu, tuyệt đẹp.
“Nàng biết đánh cờ?” Hỏi thừa, Thụy Vi – nàng có gì không biết, nhưng khiêm tốn trả lời:

“Có biết một chút, Vương gia muốn chơi cờ ?” ánh mắt vẫn nhìn mông lung nghi hoặc hỏi.
“Giải trí một chút cũng tốt.”
“Vương gia chờ một lát, thiếp cho người chuẩn bị”
Ra bên ngoài không khí thoáng mát hơn. Nàng không thích nơi an tĩnh của nàng bị phá vỡ. Hắn muốn chơi cờ cùng nàng, nàng gọi Mai Nhi chuẩn bị bàn cờ ngoài sân viện.
Sau đám cây um tùm. một cây cổ thụ to che phủ bóng mát, phía dưới là một cái bàn đá nhỏ xinh xắn, bàn cờ đã được chuẩn bị, cùng một ấm trà và một ít điểm tâm kế bên.
Hắn chơi cờ cùng nàng, phát hiện kỳ nghệ của nàng quả là cao thâm, hắn vừa chơi vừa nhìn ngắm nàng, mắt thanh mày tú, miệng hồng xinh sắn, nữ tử này quả là khuynh quốc khuynh thành, y phục đơn giản, trên má mịn màng có lúm đồng tiền xinh đẹp. Càng nhìn hắn càng muốn ôm nàng trong ngực, buộc nàng bên mình, cảm giác khó chịu khi nãy nàng ngồi cách xa hắn lại giữ lễ như vậy, nhưng hắn lại không muốn nàng làm sợ hãi.
Chơi cờ với nàng thật hứng thú, nàng không nhún nhường hắn cũng không làm nũng, cũng không có chút sợ hãi ban đầu, hắn cũng phải thật chú tâm mới không thua nàng. Tay thon dài trắng mịn cầm quân cờ bằng ngọc thật đẹp mắt, nhìn nàng hắn lại có cảm giác như nàng không thật.
Thụy Vi mới đầu có chút hứng thú nhưng nàng cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, nên nàng có chút mất tự nhiên chỉ muốn hắn sớm trở về.
“A, Thần thiếp thua rồi, nước cờ của Vương gia quả là cao tay”, nàng nhỏ nhẹ nói.
Hắn thừa biết nàng giả thua, trong lòng có chút bất mãn:
“Có thể nàng đàn cho ta nghe một khúc không?” hắn phất tay bảo Mai Nhi thu dọn bàn cờ.
Bình thản ngồi dựa vào cây cổ thụ mắt lim dim nhìn Thụy Vi, dáng người tao nhã vô cùng, tay nhón miếng bánh điểm tâm, hắn nhẹ nhàng chậm rãi ăn. Nhã Nhi mang đàn bước ra. Thụy Vi nhướng đôi mày đẹp so dây đàn không nhìn hắn mà hỏi:
”Vương gia muốn nghe bài gì?”
“Tùy ý nàng” ánh mắt vẫn không rời người con gái xinh đẹp trước mắt, chỉ sợ nếu chớp mắt một cái nàng sẽ biến mất.

Nàng nhẹ nhàng vươn tay, âm thanh phát ra khi như gió thổi, khi như nước chảy réo rắt xa gần, tiếng gió thổi lá rơi, lúc như khung cảnh thần tiên, lúc như thung lũng sâu ngàn trượng. Gió thối đám lá vàng rơi rơi, nàng ngồi đó tay đàn miệng ngân lên khúc hát mị lòng người. Gió thổi váy trắng cùng tóc đen bay bay làm nàng tựa như tiên nữ, tựa như yêu ma sương khói.
Kinh Phong chấn động trong lòng, trên đời này lại có nữ tử như vậy, nhưng nàng lại lạnh lùng làm hắn có cảm giác gần trong gang tấc nhưng lại xa cách tựa như xa xôi ngàn dặm.
Ưu thương như gió thổi
Ưu thương như lòng người.
Ưu thương như cuộc đời vui ít buồn nhiều
Kinh Phong chìm trong tiếng đàn của nàng, hồi tưởng lại những chuyện trong quá khứ mà trầm ngâm suy ngẫm. Hắn là Vương gia quyền thế ngang trời, hắn một tay nắm cả giang sơn, tuy hắn không phải Hoàng thượng nhưng không ai là không kính nể, bây giờ tuy giao lại quyền hành tương đối cho Hoàng thượng, rảnh tay ngao du sơn thủy nhưng không ai là không nể sợ uy quyền của hắn. Hắn một người mặt lạnh như tiền, cả người luôn toát ra sát khí – chớ tới gần ta, tới gần chết không thấy xác, hiếm khi cười, hiếm khi thoải mái, người bên ngoài không biết thì xem như cả thiên hạ mắc nợ hắn. Vì sao ư, vì từ nhỏ bản tính lãnh đạm, huống hồ sống trong nhà đế vương chỉ cần mềm lòng sẽ sinh họa diệt vong. Vì thế muốn bản thân không phải chịu thiệt thòi thì phải lạnh lùng tàn nhẫn.
Tuy phụ vương qua đời giao ngôi báu cho Kinh Phong nhưng hắn cũng chỉ đồng ý tạm quản chuyện quốc gia cho tới khi Kinh Thiên có thể chấp chính thì sẽ giao lại giang sơn, vì càng trưởng thành, Kinh Phong càng cảm thấy mục đích sống của bản thân không thích hợp ngồi ngôi báu. Mà bản thân từ nhỏ đến khi trưởng thành càng không biết chân tình là thứ gì, vì thế muốn tâm tư mình vui vẻ, Kinh Phong chọn con đường rời khỏi quyền lực, ngao du bốn biển.
Kinh Phong gặp Hồ Tâm Nguyệt cũng trong một lần đi Giang Nam thưởng ngoạn. Nàng là danh kỹ bậc nhất Tú Xuân Lầu, vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, bán nghệ không bán thân. Lúc đó nàng đang đánh đàn, âm thanh dịu dàng truyền cảm làm người khác không khỏi động lòng. Hắn bao cả Tú Xuân Lầu, ngày ngày nghe nàng đàn ca, uống rượu, tâm trạng cũng trở nên thay đổi, có thoải mái, có vui vẻ, phóng khoáng hơn một chút. Sau đó Vương gia Kinh Phong lãnh đạm vô tình lại còn chuộc thân cho Tâm Nguyệt, đưa nàng ngao du sơn thủy và khi trở về lại ban cho nàng trở thành Vương phi, ái thiếp yêu của Vương gia mỹ tuấn nhất thiên hạ.
Tâm Nguyệt kia quả thật rất xinh đẹp, nàng ít nói dịu dàng nhưng có thể nhìn ra tâm nàng lạnh nhạt vô tình lại có chút tàn nhẫn. Nàng không quan tâm hắn có thê thiếp, chỉ cần các nàng không quá đáng nàng cũng chẳng quan tâm. chính vì thế mà Kinh Phong rất hài lòng về nàng. Tuy không gọi là thương là yêu, nhưng cũng có chút lòng sủng ái, hắn ghét nhất nữ nhân vì tranh ân sủng mà đấu đá tranh đoạt lẫn nhau.
Nghĩ đến đây hắn nhớ lại lời nói của tiểu nha đầu Mai Nhi lúc trước, lại nhìn người con gái trước mắt, hình như trên hai má trắng hồng của nàng vẫn còn thấy mờ mờ vết đỏ, bỗng nhíu mày tâm trạng có chút không vui. Có phải Tâm Nguyệt kia thật lạnh lùng độc ác, điềm nhiên nhìn các nàng khác ức hiếp người khác cũng không nói một lời sao? Quả thật là nhìn không thấu tâm tình của phụ nự
Hắn cũng có vì nhìn thấy Tâm Nguyệt xinh đẹp, phong thái điềm đạm tao nhã, và nhất là nàng làm cho hắn vui vẻ nên không cần suy nghĩ xuất thân của nàng, cũng không nghĩ yêu nàng mà đã lập nàng làm Vương phi. Nhưng khi biết tin Hoàng thượng cùng Thái hậu ban hôn, lập Thụy Vi làm Vương phi, Tâm Nguyệt cũng không nói với hắn lời nào, chỉ là khóe mắt lại rơi lệ, sẵn lòng bực tức, vậy là hắn liền hứa với Tâm Nguyệt sẽ không bao giờ sủng ái Thụy Vi.
Vì một lời hứa với mỹ nhân hắn liền ban lệnh đưa Thụy Vi vào biệt viện.
Vì nước mắt mỹ nhân hắn không thèm nhìn Thụy Vi lấy một lần.
Vì hắn cao cao tại thượng vốn khinh thường nhân sinh nên chưa bao giờ suy nghĩ cho ai điều gì.
Nếu không vì có buổi thọ yến, căn bản là hắn sẽ không nhớ ra nàng là ai.
Ngay cả Vương phi của mình hắn cũng không nhớ.
“Vương gia đang suy nghĩ chuyện gì sao?” tiếng nói nhẹ như gió, mang theo vài phần dửng dưng, Thụy Vi nhìn hắn ánh mắt sâu như biển.

“Không có gì. Nàng nghỉ ngơi đi, ta trở về đây.” Trời đã mang màu sắc tím nhạt, cô đơn tịch liêu không sao chịu nổi.
“Cung tiễn Vương gia” Nàng không giữ hắn lại, cung cách lại càng lạnh như băng, ai biết được nàng đang âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Khi trở vào phòng đã thấy Mai Nhi và Nhã Nhi đang trầm trồ những hộp những rương đồ để trên bàn và dưới đất, tổng quản vừa mới mang thêm vào đang đứng kế bên, sắc mặt vui vẻ thấy nàng trở vào liền nói:
“Bẩm Vương phi, đây là quà Vương gia ban tặng.”
Thụy Vi chỉ nhìn qua một cái rồi ngồi xuống ghế:
“Tổng quản chuyển lời ta đa tạ Vương gia, nhưng ở đây ta không thiếu, cũng không cần cái gì, tổng quản mang về trả lại choVương gia.”
“Thưa Vương phi, nhưng đây là quà cùng tước phẩm của Vương phi, Vương gia đã có lệnh như vậy, thật ra là có chút chậm trễ.” Quản gia có chút bất đắc dĩ nói.
“Đáng lẽ ra phải dâng lễ vật cho Vương phi từ lâu rồi, nhưng bây giờ Vương phi cũng đã được hưởng tước vị như Vương phi Nguyệt Phi.”
Thụy Vi cười lạnh:
”Ta đã nói hiện tại rất tốt, tồng quản cứ hồi báo ta rất đa tạ Vương gia nhưng vốn ta không cần những thứ này.”
“Vương phi, như vậy gia sẽ trách tội.” Tổng quản có chút khó xử, vị Vương phi này hắn biết thật ra là không màng danh lợi, khí chất cao quý, nhưng gia đã phân phó nếu Vương phi không nhận ông thật khó xử.
Nàng ngập ngừng nhìn qua từng rương, gồm có gấm vóc lụa là, nữ trang cùng vàng bạc nén. Toàn là cực phẩm tinh xảo, nàng thở dài vươn tay lấy hai khúc lụa màu tím, một chiếc trâm cùng hai chiếc vòng ngọc, rồi mỗi mâm vàng, bạc nàng lấy một nén đưa cho Mai Nhi cầm.
“Ta đã lấy đủ còn lại mang về đi, còn nữa, tổng quản nói với phòng bếp cũng không cần chuẩn bị thức ăn cho ta, cần gì ta sẽ cho Mai Nhi, Nhã Nhi đến hỏi.”
Tồng quản do dự hồi lâu cũng cho người mang về:
“Mai Nhi, Nhã Nhi, các em cầm hai khúc lụa này may áo”, sau đó lại lấy hai chiếc vòng đeo vào tay hai người.
“Tiểu thư?”
“Hai thỏi vàng bạc này các em đổi nhỏ ra chi tiêu khi cần thiết, chúng ta ở đây có rau để ăn, có áo để mặc rồi, những thứ đó chỉ là vật ngoài thân, ở nơi này như vậy là tốt rồi, đừng nên tự chuốc họa vào thân.” Nàng lạnh lùng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui