Trác phu nhân: “Vậy thì tốt! Làm Vương phi phải phí tâm lo lắng rồi!”
Thích Vy mỉm cười: “Lấy tiền khám cao như vậy, tất nhiên phải phục vụ chu đáo!”
Trác phu nhân: “…”.
Suýt chút nữa là quên mất việc này, dù sự thật là vậy nhưng nghe từ miệng Vương phi, sao lại có cảm giác khó chịu thế nhỉ, quá mất hình tượng!
Trác phu nhân lo Trác Bất Phàm uống thuốc kia sẽ xảy ra chuyện nên vội vàng mời thầy thuốc nhà mình hay dùng tới, thừa dịp Thích Vy không chú ý thì để thầy thuốc bắt mạch xem thế nào, sau khi xác định không có vấn đề gì thì mới cầm phương án châm cứu về phòng trị liệu.
Khoảng một canh giờ sau.
“Thần kỳ! Thật sự kỳ diệu!”, thầy thuốc của Trác phủ kích động đi tới, mà đằng sau ông ấy, Trác Bất Phàm đang mặc quần đeo thắt lưng cũng tỏ ra mừng rỡ.
“Ui cha, nổi lẹo mất!”, Thanh Đại khẽ hô một tiếng, vội che mắt lại.
Dù Thích Vy cảm thấy người xưa mặc mấy lớp quần áo, hoàn toàn chẳng lộ ra gì cả, chẳng có gì cấm kỵ nhưng nàng vẫn thuận thế dời tầm nhìn.
Nam Tinh lại tỏ ra khá bình thản.
Trác phu nhân thấy hành động của con trai không ổn nhưng nhìn phản ứng của hắn ta thì cũng đoán được gì đó, sao còn quan tâm mấy chuyện nhỏ khác, vội hỏi: “Sao rồi! Có hiệu quả rồi sao?”.
Miệng hỏi vậy nhưng giọng điệu lại không thể tin nổi.
Thầy thuốc kích động tới mức râu bay loạn xạ: “Thật không thể tin nổi, chỉ một lần châm cứu mà nơi đó của công tử đã có phản ứng!”
Trác phu nhân và Trác thiếu phu nhân vui mừng: “Thật sao?”.
Trước đó, không phải họ chưa cho Trác Bất Phàm thử châm cứu nhưng toàn bộ đều ghim tới mức Trác Bất Phàm bị ám ảnh chứ không hề có tác dụng gì, ai ngờ lần này lại có hiệu quả chỉ trong một lần!
Dục Vương phi thật sự biết chữa bệnh sao?
Đối với ánh mắt như đang nhìn thần tiên của người Trác gia, Thích Vy vẫn bình tĩnh ngồi uống trà.
Y thuật của nàng tốt không, chẳng cần nói nhảm nữa, nhìn hiệu quả đi!
Đến tận lúc này, Trác phu nhân mới tin Thích Vy thật sự đến chữa bệnh, nhớ tới sự ngờ vực trước đó, bà ta không khỏi đỏ mắt, ngượng ngùng nói với Thích Vy: “Vương phi, xin lỗi vì chuyện vừa rồi, là ta dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, mong người đại nhân đại lượng bỏ qua để chữa khỏi bệnh cho con trai ta…”
“Chẳng phải ta đã nói rồi sao, không phải vấn đề nghiêm trọng!”, Thích Vy lãnh đạm nói: “Sở dĩ thấy được hiệu quả trong lần đầu là vì có dược vật phụ trợ, hai bên kết hợp mới được như thế.
Vài lần sau lại kết hợp với dược vật, điều chỉnh phương án châm cứu thì ta đảm bảo cơ thể công tử có thể khôi phục như ban đầu.
Thậm chí, nếu quý phủ trả cái giá phù hợp, công năng tăng lên cũng không phải là khó!”, ví dụ như một đêm bảy lần chẳng hạn.
Lời này khiến nhóm gia quyến nữ có mặt đều ngượng ngùng, Trác Bất Phàm lại sáng rực hai mắt.
Chỉ cần mông hắn ta cong lên là Trác thiếu phu nhân đã biết hắn ta định đánh rắm thế nào rồi, vì thế nàng ta dùng sức nhéo một cái ngay eo của hắn ta.
“Khụ…”, Trác Bất Phàm đau tới mức hít ngược một hơi, mặt trắng không còn chút máu: “Ngươi nhéo ta làm gì?”
Trác thiếu phu nhân gằn từng chữ qua kẽ răng: “Trong lòng ngươi biết rõ!”
Trác Bất Phàm nhìn ánh mắt hung ác của thê tử thì tạm thời đè ép chút tham vọng nho nhỏ của mình xuống.
Thôi, tạm thời chữa hết bệnh rồi tính!
Trác phu nhân không quan tâm chuyện của đôi vợ chồng trẻ, khi xác nhận bệnh của con trai có thể chữa thì sự ưu phiền mấy ngày nay đều tan biến, toàn thân thả lỏng, tha thiết nhìn Thích Vy: “Vương phi, không biết là bệnh của Phàm nhi cần chữa bao lâu mới hết? Ba năm? Năm năm?”
Thích Vy giơ một ngón tay: “Không cần lâu như vậy, một tháng là đủ!”.
Mấy bệnh vặt này mà cần tới ba, năm năm, cái danh Thánh Thủ Tiên của nàng có giữ nổi không đây.
“Sao có thể nhanh vậy được?”, ba người nhà Trác gia đều thảng thốt, Trác Bất Phàm mừng rỡ vô cùng.
Là đàn ông thì ai mà chịu được việc sinh lý có vấn đề, dù là yếu sinh lý hay thận hư thì đều đồng nghĩa với việc bị phế.
Chuyện này bị những kẻ khác biết, họ đã cười nhạo và nghi kỵ hắn ta, sau này hắn ta phải cho họ thấy sự mạnh mẽ của giống đực!
Trác phu nhân nào dám không tin lời Thích Vy, nhưng câu sau đó của Thích Vy lại càng khiến bà ta yên tâm.
“Trác công tử không phải là người bệnh nặng nhất mà ta từng trị, trước đó ta từng chữa cho một ca phức tạp hơn, bệnh trạng của công tử không phải là nghiêm trọng nhất khi so với ca đó!”
Nghiêm trọng hơn mà vẫn chữa hết, sao Trác Bất Phàm lại không thể chứ? Cuối cùng trên mặt Trác phu nhân cũng xuất hiện nụ cười thoải mái.
“Cảm ơn người, Vương phi.
Ta thật sự không biết nên cảm tạ người thế nào mới được, ta…”
“Không cần nói chuyện khác, các ngươi cứ thanh toán xong một ngàn lượng đã thoả thuận trước đi, chúng ta hai bên tiền trao cháo múc.
Phải rồi, vừa nãy ta cho công tử uống viên thuốc, nó được làm từ không ít dược liệu quý giá, tiền thuốc tính khác nhé, một ngàn lượng chỉ là tiền chữa bệnh của ta!”
Trác phu nhân: “!”
Mọi lời lẽ cảm kích đều kẹt trong cổ họng, không nuốt xuống nổi, không nói ra được, vô cùng khó chịu nha!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...