Thích Vy vừa mới đạt thành hiệp nghị với Cơ Vấn Thiên trước đó, đương nhiên biết rõ hắn sẽ không tùy tiện phạm vào điều kiêng kỵ.
Nàng cũng không muốn nhắc mãi đến một kẻ râu ria để gây mất hứng, nên chẳng mấy chốc đã bỏ qua vấn đề này.
“Biểu ca Vấn Thiên, các ngươi có nghe nói về việc Phó Đô Ngự Sử Trác gia đã gây ra vào hai ngày trước không?”, Trần Quý Dương đầy mặt hóng hớt hỏi.
“Trác gia?”, Cơ Vấn Thiên nhớ là hình như hôm qua Hình Tranh có nhắc tới: “Trác Chính Thanh và con ông ta lại cãi nhau một trận, lần này còn cãi rất to?”, Trác Chính Thanh là Tả Phó Đô Ngự Sử của Đôn Đốc Viện.
“Haiz, chẳng phải do tên nhóc Trác Bất Phàm kia lại gây ra nợ đào hoa bên ngoài ư!”, Trần Quý Dương ra vẻ gặp riết thành quen.
Cơ Vấn Thiên sợ Thích Vy không hiểu gì bèn cố ý giải thích ở bên tai nàng: “Trác Bất Phàm chính là người bạn bị cướp mất vị hôn thê, thường xuyên chơi chung với tên nhóc Quý Dương mà ta vừa nói với nàng đó.
Có điều, Trần Quý Dương làm trời làm đất ở bên ngoài nhưng cũng không bao gồm chuyện đến lầu xanh lêu lổng, mặt này thì Hầu Phủ giáo dục rất nghiêm, Trần Quý Dương biết chừng mực, sẽ không vi phạm.
Trác Bất Phàm lại khác, hắn ta là khách quen của lầu xanh, hồng nhan tri kỷ khắp nơi, dù sau sự kiện kia, Trác gia đã tìm cho hắn ta một mối hôn sự, cưới vợ rồi thì có tém tém một thời gian ngắn.
Nhưng chẳng bao lâu sau, lại chứng nào tật nấy.
Gia thế của thê tử Trác Bất Phàm kém hơn Trác gia một chút, tính tình chẳng dịu dàng, thậm chí còn nhỏ nhen, đã thế bụng còn không chịu thua kém ai, mới một năm đã sinh được cháu đích tôn nên càng kiêu ngạo.
Chỉ cần nghe thấy Trác Bất Phàm gây ra chuyện ở bên ngoài là lại quậy.
Bản thân Trác Chính Thanh là một người cổ hủ, cực kỳ tức giận đối với những chuyện hoang đường mà con trai mình gây ra, nên Trác gia cứ hai ba ngày lại ầm ĩ một lần.
Số lần Trác Bất Phàm bị đánh chắc không đếm nổi”.
Cũng vì thế, hôm qua Cơ Vấn Thiên nghe Hình Tranh nhắc đến chuyện này thì chẳng mấy để ý, giờ thấy Trần Quý Dương cố ý nhắc đến, hay là chuyện đó còn có lý do khác?
Trần Quý Dương bĩu môi nói: “Ta đã sớm nhắc nhở là đừng đùa với lửa, hắn ta thì hay rồi, chẳng hề kiêng dè gì, kết quả chơi tới trên mạng người”.
Lục Thanh Sương lập tức hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là cho rằng Trác Bất Phàm trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài nên rước lấy nợ đào hoa, xảy ra tranh chấp giết người.
Nhưng Thích Vy và Cơ Vấn Thiên lại thoáng chốc hiểu được, mạng người ở đây không phải là chết người.
Thích Vy hỏi: “Hắn ta làm lớn bụng hoa dại bên ngoài?”
Lục Bắc Thần kinh ngạc nhìn về phía Thích Vy, hiển nhiên không ngờ nàng sẽ nói trắng ra mà chẳng hề úp mở gì hư thế.
Lục Thanh Sương nhận ra mình đã đoán sai thì khẽ a một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, vẻ mặt hết sức xấu hổ.
Ừ, đây mới là phản ứng bình thường của con gái!
Trần Quý Dương nhìn Thích Vy với ánh mắt kỳ lạ, nhưng vẫn gật đầu: “Đúng vậy, mấy ngày trước có một hoa khôi đứng đầu bảng thanh lâu đến Trác gia nói mình có bầu, đứa trẻ này là của Trác Bất Phàm”.
Lục Bắc Thần lại trực tiếp hơn: “Nhưng thiếp thất mà Trác gia cưới cho Trác Bất Phàm tệ nhất cũng phải con gái nhà lành, chứ không thể chấp nhận loại gái lầu xanh”.
Nói khó nghe một chút, dù là hoa khôi đứng đầu bảng trong thanh lâu thì ai biết đã tiếp bao nhiêu khác, chơi bời chút ở ngoài cho vui vẻ thì thôi, ai chịu mang về nhà? Chẳng kẻ nào chịu được sự bẽ mặt như thế!
Nhưng cố tình người trong những gia tộc lớn lại rất coi trọng con nối dõi, nếu trong bụng nàng ta thật sự là con cháu Trác gia thì không thể mặc kệ đối phương bơ vơ bên ngoài được.
Lục Thanh Sương trợn to mắt hỏi: “Vậy sau đó đã giải quyết thế nào, nàng kia có ở lại không?”, chuyện như “đuổi mẹ giữ con” khá bình thường trong những gia tộc lớn, nàng ta cũng không phải dạng ngu ngơ không hiểu gì.
Thích Vy xoa cằm, vấn đề mà nàng suy nghĩ lại khác bọn họ.
Gái lầu xanh mang thai, lẽ nào người tên Trác Bất Phàm kia lại là hiệp sĩ tiếp mâm.
Nhưng chuyện này cũng khó mà nói khi chưa chắc chắn được gì, lỡ truyền ra mà đứa trẻ kia là của Trác Bất Phàm thật, sau này đứa bé sinh ra, có lẽ lời đồn ấy sẽ ảnh hưởng đến cả đời đứa nhỏ, vậy nàng thành kẻ xấu xa rồi.
“Người thì tạm thời đã thu xếp xong, còn Trác gia định tính thế nào thì không rõ.
Nhưng Trác bá phụ quả thật đã rất tức giận, hình như đã đánh Trác Bất Phàm một trận ra trò, đánh tới mức có vấn đề gì đó luôn rồi.
Mấy ngày nay, rất nhiều thầy thuốc nổi tiếng trong kinh thành ra vô nhà họ Trác, nhưng kết quả khám chữa đều không như mong muốn”.
Nói đến đây, vẻ mặt Trần Quý Dương không khỏi cảm khái.
Hắn ta và Trác Bất Phàm nói là thân thì cũng không thân mấy, nhưng thấy cái tên ngày thường cùng mình ăn uống chơi đùa xảy ra chuyện, hơn nữa người hầu bên cạnh Trác Bất Phàm lộ ra tin tức là mấy nay tình hình của đối phương cũng không ổn lắm, điều này vẫn khiến Trần Quý Dương lo lắng.
“Ta nghĩ, nếu không được nữa, hay là ta vào cung mời thái y có y thuật siêu quần đến khám, các ngươi thấy thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...